- Đau lòng không? CÔ ấy đã chọn cái chết thay vì chọn tôi.
Đầu óc hắn choáng váng, phải đưa nhỏ đến bệnh viện trước khi quá trễ. Hắn đi thẳng tới giằng nhỏ trên tay anh. Anh né sang:
- Muốn làm gì? Giành cô ấy sao? Không thấy cô ấy đang rất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi sao?- Anh cúi đầu hôn vào trán nhỏ 1 cái.
- Anh quá điên rồi, cô ấy sẽ chết thật đó. Nhanh, đưa cô ấy vào bệnh viện.
- CHết thì sao? Cô ấy đã chịu ở bên tôi, sống thì lại xứng bước bên mày sao???- ANh nhìn trời cười.
Hắn chẳng buồn nói nữa giật ngay người con gái tím tái trên tay anh. Anh giành lại:
- Mày muốn cô ấy sống? Được, vậy chết thay đi, tình yêu cao cả mà!
Anh xoay người để nhỏ vào xe ô tô. Hắn đứng đó vò đầu. Hắn phải làm gì đây. Hắn hét lớn:
- EM SẼ CHẾT… VÌ VẬY… ĐƯA CÔ ẤY ĐẾN BỆNH VIỆN ĐI.
Nam cười nhếch mép:
- Nói thì gáng giữ lời!
Chiếc ô tô phóng thẳng về phía bệnh viện. Hắn quay đầu xe nhìn về phía quốc lộ. ” Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn yêu em!”
Trong màn mưa, 1 dòng máu đỏ tươi chảy ra hối hả.
- KHÔNG! Tuấn, Tuấn ơi, anh đang ở đâu?- Nhỏ tỉnh dậy, chỉ là giấc mơ. Nhỏ đang ở đâu? Đây là bệnh viện. Nhỏ nhìn sang 2 người đang đứng cạnh mình là bà Đỗ và ông Đỗ.
- 2 bác, Tuấn đâu rồi?- Nhỏ nói trong nước mắt.
Bà Đỗ đưa tay lên quệt nước mắt:
- Nó đã bị tai nạn giao thông, vẫn còn phẫu thuật chẳng biết sống chết ra sao!
Vậy là giấc mơ… Nhỏ lắc đầu, không phải đâu. Họ đâu muốn nhỏ qua lại với hắn. Nhỏ đứng dậy, bứt sợi dây truyền nước biển, nói:
- 2 người đang dối con, 2 người không cho con qua lại với hắn!- Mắt nhỏ ráo hoảnh vô hồn.
- Không, là thật! Ta chỉ muốn con và nó có chút thử thách trong tình yêu thôi.- Bà Đỗ vẫn khóc.
Nhỏ không tin nữa, nhỏ chạy ra khỏi phòng, gặp y tá:
- Đỗ Hoàng Tuấn nằm phòng nào?- Giọng nhỏ gấp gáp trong hơi thở.
Cô y tá lắc đầu. Đấy, họ lại gạt nữa. Đáng tiếc là lúc nãy nhỏ tin nhưng cũng phải xác nhỏ chạy đến gian chính:
- Xin hỏi, Đỗ Hoàng Tuấn nằm ở phòng nào ạ?
- Vừa nãy có 1 người vừa vào phòng cấp cứu hình như là người cô nói. Vẫn chưa chuyển sang phòng hồi sức, đang trong khâu phẫu thuật thì phải.
Nhỏ ngồi thụp xuồng nền, thật kinh khủng. Nhỏ khóc nấc.
Chap 43: Phải rời xa P2
Xa nhau để yêu nhau nhiều hơn, để trân trọng mọi thứ hơn…
…
Đã 2 ngày rồi hắn chưa mở mắt. Tôi vẫn ngồi cạnh hắn hi vọng người đầu tiên hắn nhìn thấy là tôi. Baba đã bảo tôi nghỉ như không, tôi không cho phép mình như thế. Cuộc phẫu thuật đã thành công, bác sĩ còn nói thêm sẽ có chút khó khăn vì chưa biết hắn sẽ bị gì. Tôi lo lắm, vì tôi mà hắn phải như thế.
Nam đã đến nhận lỗi với tôi, tôi cũng tha thứ. Không gì nặng hơn khi lòng cứ căm ghét 1 người. Tôi nghe Nhất Trung kể lại là chính nhóc đã báo cho ba mẹ đến. Nó vừa đến thì đã gặp cảnh tượng kinh khủng là hắn nằm trên đất, máu lênh láng hòa vào mưa. Nam đứng chết trân nhìn vào hắn. Ba mẹ đã giải thích cho anh hoàn toàn những trắc ẩn. Cuộc sống không bao giờ tồn tại 1 sự hoàn hảo nhất định, có chăng đó là những sai lầm để ta hoàn thiện bản thân.Anh cũng vậy! Anh đã rất hối hận khi làm hại người em này.
Tôi cũng chẳng buồn nhắc lại ký ức tồi tệ này. Tôi vẫn vậy, không tắm không ăn uống chỉ ngồi cạnh nhìn hắn- 1 tên học sinh cá biệt rất đáng ghét trong mắt tôi giơ thì tôi lại không thể sống thiếu hắn. Tình cảm của tôi đã được ông bà Đỗ chấp nhận. Giờ thì tôi biết gia đình phải di chuyển do thử thách. Bà đã có hỏi tôi có muốn nhận lại Lâm Gia không thì tôi lắc đầu. Tôi không cần tham gia vào chốn lợi danh này.
Tôi thường kể hắn nghe những chuyện vui lúc trước tôi và hắn, nhưng hắn vẫn im thin không trả lời tôi. Hắn không ngồi dậy ăn uống chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng. Như và Thiên có đến thăm hắn, Thiên chỉ im lặng vì cậu cũng rất buồn, hắn là bạn thân từ nhỏ của Thiên rồi cơ mà.
Đã 1 tháng, hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Tôi đã về nhà tắm rửa ăn cơm để chờ hắn nói là hắn yêu tôi. Những bữa cơm của tôi không còn ngon nữa, đôi lúc nó ngấm vị mặn chát, đôi lúc lại đắng ngắt của nước mắt. Ông trời không lấy đi của ai cái gì nhưng tại sao lại để người tôi yêu ngủ 1 giấc lâu đến như vậy.
- Tên ngốc này, có biết ngủ nhiều là mục xương không, thức dậy đi! Tôi yêu anh đấy, thức dậy đi.- Sau mỗi lúc nói chuyện 1 mình thì tôi lại ôm hắn bật khóc.
Ba mẹ hắn đã hỏi bác sĩ, bác sĩ chỉ thở dài, giữ lại được mạng sống nhưng tùy theo ý chí nghị lực của hắn. Tôi đã xin nghỉ 1 thời gian dài ở trường do có chuyện riêng. Chỉ đơn giản tôi không muốn rời hắn nửa bước. Tôi lê bước về nhà để thay quần áo rồi sẽ trở lại.
Tôi quay lại, hắn đã không còn trên giường nữa. Hắn… đã tỉnh lại!!! Tôi chạy khắp xung quanh tìm hắn, hắn đã đã đi đâu rồi chứ. Tôi chạy quanh thì gặp bà Đỗ. Bà nhìn tôi rồi kéo tôi ngồi tại 1 băng ghế.
- Tuấn nó… bệnh nặng hơn nên đã chuyển sang Mỹ rồi, giờ này chắc máy bay cũng cất cánh rồi!
Tôi nghe tiếng dây thần kinh của mình đứt ra, tôi đưa tay che tiếng nấc trọng miệng.
- Sao không cho con gặp anh ấy 1 lần cuối vậy? Con chỉ đi có 1 tiếng thôi mà.- Tôi khóc nghẹn ngào.
Bà ôm tôi vào lòng:
- Bác cũng không muốn đâu, do bệnh tình quá đột ngột. Ra nước ngoài, nó sẽ được điều trị. Nhưng có 2 mặt, 1 là nó sẽ chết 2 là sẽ khỏe mạnh trở về tìm con.
Vẫn còn tình trạng rủi ro số phận quyết định vào tay ông trời, thật bất công. Tôi gật đầu, ôm bà vào lòng để cuốn trôi những tiếng nấc. Mọi chuyện rồi sẽ qua, sẽ qua rất mau. Nó chỉ là cơn ác mộng trong đời. Hắn tuy có quậy, học dở, thường hay chọc ghẹo tôi nhưng cũng có thể gọi là người tốt, hơn nữa hắn rất mạnh mẽ, devil hay angel cũng chẳng làm gì được hắn. Hắn còn nợ tôi lời yêu cơ mà!!!
Tôi lê bước ra khỏi bệnh viện, tôi cả giác được sự mất mác đau lòng trong lòng tôi. 1000 con hạc giấy sẽ làm cho ước nguyện thành sự thật, tôi sẽ gấp, mỗi ngày 1 con hạc, đến khi đủ 1000 con hắn sẽ khỏe mạnh và quay về bên tôi.
…
5 năm sau…
Tôi đã gấp được 1825 con hạc giấy nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu trở về. Tôi đã hỏi han gia đình hắn nhưng tin tức của hắn là con số 0, Nam đã sang đó cùng hắn. Tin tức của Nam cũng biệt tăm.
Tôi bây giờ đã là 1 cô giáo trẻ, tôi phải học 6 năm mới có thể ra trường nhưng ông bà Đỗ nói tôi có năng lực nên cho tôi ra sớm hơn. Tôi muốn ôn lại kỉ niệm cuàng hắn, nơi tôi chọn dạy là ngôi trường lúc tôi và hắn gặp nhau nhưng… họ đã đủ giáo viên và thằng nhóc Nhất Trung 1 mực đòi tôi chủ nhiệm lớp 6 của nó nên tôi nhận luôn. Dù sao cũng rãnh rỗi cơ mà!!! Chỉ có điều, sự rãnh rỗi đó là những ngày dài chờ đợi trong vô vọng.
Tôi đã gấp được 1999 con hạc giấy treo trong phòng, cái này chì là trong truyền thuyết không có thật sao??? Thật hụt hẫng…
…
Người con trai trên máy bay quay sang nói với 1 thằng con nít khoảng 3 tuổi:
- Này nhóc con, ba sẽ cho con về Việt Nam 1 chuyến, con nhớ là phải ngan kh