Đọc Truyện Hàng Xóm Bá Đạo Full Online - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc Truyện Hàng Xóm Bá Đạo Full Online (xem 2882)

Đọc Truyện Hàng Xóm Bá Đạo Full Online

ông thì bảo?


- Không!!! – Thư kiên định lắc đầu.


Minh chẹp miệng, nhếch môi cười lạnh:


- Ố kê! Tôi trực tiếp ra tay là xong tuốt!


Trong lúc đó, Phong từ hội trường cuống cuồng chạy xộc ra ngoài, mặc dù sắp tới cảnh diễn của mình nhưng gã vẫn bỏ đi. Căn bản cũng bởi vừa rồi Phong đề ý thấy Thư bị Nhân tự nhiên như người mà kéo ra ngoài. Gã cảm thấy có gì đó không ổn lắm nên lựa cơ hội chuồn ra ngoài.


Đi một quãng, Phong gặp một đám nữ sinh đang đi cùng nhau, gã bước lại gần, cuống quýt hỏi:


- Xin lỗi đã làm phiền, cho mình hỏi, mấy bạn có biết Nhân và Thư đi đâu..à không, mấy bạn không quen họ. Nhưng đại loại là các bạn có thấy một thằng nhóc tóc vàng đi cùng một cô gái để tóc ngang vai…không, như vậy có vẻ khó hình dung…ý mình là…


- Bọn mình biết Thư mà! – Tất cả gần như cùng đồng thanh.


- Ừm, mình vừa thấy Nhân kéo Thư hình như là đi về phía sân bóng rổ.


- Đúng vậy đấy!


- Vậy ha? Cám ơn nhiều nhé!


Phong gật đầu cảm kích rồi lập tức cấp tốc chạy đi. Mấy nữ sinh kia nhìn theo bóng Phong mà không khỏi lắc đầu cảm thán. Đây là lần đầu tiên họ thấy Phong lúng túng, cũng là lần đầu nghe một lời cám ơn từ gã. Quả thực, so với trước kia thì giờ Phong thay đổi quá nhiều là đằng khác, thay đổi đến chóng mặt!


Một nữ sinh trong đó ngẩn ngơ nhìn theo bóng Phong biến mất sau khúc cua mà không nhịn được thở dài ngán ngẩm:


- Chả biết bà Thư bả làm quái gì mà Phong đổ rầm rập vậy à nha? Bả chả nữ tính tí nào, tui là tui vẫn thù cái vụ khi bả còn ở câu lạc bộ bóng rổ nữ. Híc, bả ác kinh ấy, lỡ tay truyền bóng đập cái đốp vào ngực tui tí thì tối phổi!


- Ờ…còn nhớ vụ đó!!!


Tất cả nghe vậy thì đều cùng gật đầu đồng tình. Họ trong suy nghĩ đều xác định tuy Thư ngây thơ thế thôi, chứ cáu bẩn lên là gạo xay ra cám! Cái vụ nó chơi thâm ông huấn luyện viên trường N cay lồi con mắt là đủ biết rồi!


Phong chạy đến sân bóng, gã thấy cửa sân vẫn cài then bên ngoài, không có dấu hiệu gì cho thấy có người đang ở đây.


Cảm thấy có gì không đúng, gã tiến lại gần hơn. Đột nhiên, một loạt những tiếng rên rỉ kêu là không hẹn mà lọt vào tai:


- A! Bỏ ra nào!…Ơ đừng…không đùa đâu! Éc…đã bảo đừng cởi mà, xấu hổ lắm! A đau đau, đừng có kéo! Không là không, đi ra chỗ khác!


Cả người Phong chấn động.


Giọng nói quen thuộc này…không thể nhầm vào đâu được! Là giọng của Thư!


Thằng Nhân bánh bao chết tiệt đó! Dám giỡn mặt với gã sao!


Phong nghiến răng, tức giận kéo mạnh cửa ra, đồng thời lớn giọng quát:


- Đù má hai người làm trò quái gì ở đây thế này!?


Truyện dài tập no comments Phong sau khi mở cửa ra, gã đứng hình khi nhìn hiện trường bên trong.


Thư thì ôm lấy cấy cột bảng rổ, Thu Minh thì túm một chân nó toan kéo về phía sau. Xung quanh la liệt quần áo màu mè sặc sỡ, thiết kế còn kinh dị hơn cả những bộ trang phục của hội cosplay.


Khóe môi Phong co giật:


- Cái quái gì vậy?!


Nãy giờ, tất cả các lối đi của sân bóng đều bị khóa trong, duy nhất một cửa chính thì bị cài then ngoài. Thư với Thu Minh đuổi bắt, đánh nhau loạn lên. Nó nhờ thế mà vừa vặn biết được Thu Minh có cái thú vui quái đản là thích may đồ và đem người khác làm ma nơ canh ướm thử, cũng vừa vặn biết thêm nhỏ chính là người phụ trách may trang phục cho hội Cosplay.


Thư không thể trách Nhân bởi Thu Minh có nói rằng nhỏ bảo cậu ta một là mang một bé thiên thần đáng yêu, hai là mang nó đến, không thì tự cậu ta phải hy sinh làm đối tượng thí nghiệm cho ý tưởng thiết kế trang phục hèn hò của Minh.


Thư nghe đến vụ đó mà muốn bổ não nhỏ ra xem trỏng chứa tế bào thối gì mà đầu óc lại khó tả đến thế!


Nhưng là Thư không làm gì được Minh, nó thì được cái đấm đau, nhưng phải kết hợp với điều kiện là dồn hết lực và đánh lén. Mà nhỏ thì tuy không giỏi đánh nhau nhưng tinh thần cảnh giác rất cao, chơi bẩn thì cũng k.hốn n.ạn vô hạn. Chính vì thế, kẻ tám lạng người nửa cân, không ai chịu thua ai!


Giờ nhìn thấy Phong đến, Thư như nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ ngày đông. Mắt nó chớp chớp, vẻ mặt đáng thương hướng gã cầu cứu.


Phong giỏi hơn ai hay không thì không biết, chứ bệnh sĩ thì ai cũng xác định là hơn người. Gã đến bên Thu Minh, khoanh tay trước ngực, cằm hếch lên đồng thời mắt nhìn xuống:


- Bỏ tay!


Minh trợn mắt, nhỏ bĩu môi vênh váo:


- Ra lệnh ai chứ! Không bỏ!


- Nhanh! Cấm nói nhiều!


- Không. là. không! – Minh kiên quyết đáp.


- Oh! ~ Vậy là giống lừa ưa nặng. Ok men!


Phong mỉm cười thân thiện, giơ chân lên, hướng tay Thu Minh mà đạp tới. Minh giật nảy, theo bản năng sinh tồn buông tay và thụt lùi phía sau. Nhưng chân gã dừng ở giữa không trung rồi nhang chóng thu lại, vẻ mặt vô cùng đắc ý.


Phong kéo Thư dậy, chưa để nó kịp chỉn chu lại bộ dạng thì đã lại vác nó lên vai.


Phong nhìn xung quanh một lượt rồi thẳng thừng ra phán quyết:


- Cả đống đồ này, tất cả tôi sẽ cho toạch hết! Nhớ nhé!


Trong lúc Minh còn đang ôm cái cồ tay vì bị sốc bởi hành động thô bỉ vừa rồi, gã nhấc cái váy Lolita màu trắn tinh khôi trùm lên đầu nhỏ sau đó vác Thư bỏ đi với tư tường: ” Nhân – Minh, không biết ai bày trò nhưng phải xử tuốt! “.


Thư coi thế mà thầm than khóc trong lòng. Cao tầm mét sáu lăm, nặng lăm mươi nhăm kí mà sao ai cũng có thể vác một cách dễ dàng thế vậy? Có phải bao tải đâu nha!? Chắc nó phải đi tăng cân quá!


Sau khi cả hai rời đi, Minh lúc này mới kéo cái váy Lolita yêu quý của mình xuống, lẩm bẩm rủa Phong không ngừng nghỉ.


Một bóng người bộ dạng cà lơ phất phơ, từ ngoài bước vào, tựa người bên không cửa, cợt nhả nói:


- Đùa hơi quá rồi héng! Thế vẫn còn mê cái trò may vá này à?


Thu Minh thở dài thườn thượt, phụng phịu vò quần áo trong tay:


- Hic, thằng cha Phong giật ấy coi chặt bồ hai lăm trên hai tư! Mà cái đồ Duy dơ dáy như ông, không giúp người ta thì thôi mà còn đứng đấy cà chớn nữa! Ông là đang muốn tôi chặt đầu ông ra đá bóng chờ đợi World cup tới à?!


- Thì… – Duy cà chớn che miệng cười gian – …tôi là tôi thấy bà tốt nhất nên tự mang mình ra thí nghiệm ấy!


Sắc mặt Minh trầm hẳn, nó im lặng cúi xuống thu quần áo bỏ vào túi. Duy tiến lại gần, cậu cũng phụ một tay.


Cả không gian đột nhiên im ắng đến đáng sợ.


- Ê này… – Duy mở miệng nói, phá vỡ sự yên lặng bao trùm –…vẫn còn giận tôi vì câu nói ngày đó sao?


- Huh? Giận gì đâu? Không có giận!


- Vậy sao bà vẫn khư khư mặc đồ màu đen? Tôi lúc đó không phải có ý đâu, là do tôi giận quá thôi!


- Đã bảo là không giấn mà!


- Có!


- Hừm! – Minh dừng động tác gấp quần áo, nhỏ nghiêm mặt nhìn Duy – Ông là muốn tôi lôi ông ra thí nghiệm? Ông quên rằng hồi trước ông đã khóc oe oé méc mẹ vì bị tôi bắt nạt à?!


Duy cười nhạt:


- Bộ bà còn nghĩ là giờ tôi là thằng nhóc nhút nhát ngày xưa?
Bình


- À ừ… – Minh l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mẹ chồng mất, 5 người con dâu khóc ngất chỉ có vợ tôi là mặt tỉnh bơ và sự thật sau đó khiến tôi hốt hoảng…

Đã nhớ một cuộc đời

Đọc Truyện Sao Đỏ Voz Full

Xem tử vi ngày 06/04/2017 Thứ Năm của 12 cung hoàng đạo

Giữ trinh tiết cho đến ngày tân hôn, nào ngờ vừa lên giường đã bị chồng đuổi ra cửa