Đọc Truyện Hàng Xóm Bá Đạo Full Online - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc Truyện Hàng Xóm Bá Đạo Full Online (xem 2905)

Đọc Truyện Hàng Xóm Bá Đạo Full Online

t, nó liên gập cuốn truyện lại, ngượng ngùng cất vào ngăn kéo cạnh giường. Ngay khi vừa mới đóng ngăn kéo lại, Phong liền kéo Thư, đầy nó ngã xuống nệm, ghìm hai tay nó lên đầu, cười gian:
- Đọc những thứ hại não đó làm gì, chi bằng chúng ta thử làm như vầy mới chân thực sống động!
Thư thoáng rùng mình, nó giơ chân lên đạp Phong nghiêng sang một bên. Phong thì vẫn tiếp tục cười gian tà mà khom người xuống.
Tư thế của hai người lúc này quả thực rất buồn cười!
Phong thì hai tay nắm má Thư, bóp méo làm môi nó chu lên. Thư thì không thua kém đưa nguyên cả lòng bàn cân “dính” vào mặt Phong.
Sau một hồi đánh vật, rốt cuộc thì cả hai tay của Thư cũng hoàn toàn bị ghìm chặt trên đỉnh đầu, hai chân bị đầu gối Phong đè lên không cựa quậy được. Nhúc nhích không nổi, nó nổi đóa gắt gỏng:
- Tên khìn khìn này! Cậu bỏ ra coi! Ba dặn không được học “giờ dờ giờ tờ” mà!
- Ờ, nhưng tớ nói vậy cho oai thôi chứ học hành gì, đang chơi mà! Cho nên, không phải lo!
- Ác, trẻ con không chơi trò người lớn!!
Phong không thèm để ý Thư đang cáu gắt, gã nhướn người lên phía trước, kề sát mặt lại gần phía Thư.


Cảm nhận khuôn mặt Phong đang gần kề, Thư hoảng hốt nghiêng mặt đi, hai mắt nhắm tịt lại. Nó hét toáng lên:


- Không đùa đâu!!


CẠCH.


Cảm thấy lành lạnh ở cổ tay, Thư mở mắt ra. Tay nó đã bị Phong còng vào, chiếc còng còn lại ở đầu dây kia hình như đã được móc vào chân giường từ trước.


- Mới đùa chút mà đã run như cày sấy rồi!


Phong nhỏm người dậy, gã đứng lên tiến về phía bàn học bật đèn học lên, rồi đi đến vị trí bảng điện để tắt đèn đi.


Thư giựt giựt dây xích, bĩu môi làu bà làu bàu:


- Đi ngủ rồi còn xích lại nữa sao?!


Phong kéo chăn đắp hẳn lên đến cổ Thư, gã cưng chiều đưa tay lên xoa đầu nó:


- Tớ bảo rồi, chỉ cần có thể, tớ sẽ xích Thư lại. Thư giao quyền quản Thư cho tớ, cho nên, dù thế nào tớ cũng phải giam giữ Thư lại. Còn giờ thì ngủ đi, bài tập của Thu để tớ lo, ngủ sớm mai dậy đi học.


- Thế còn Phong? Phong không đi ngủ sớm sao? Phong ngủ ở đâu?


Phong khẽ nhếch miệng:


- Hê, ngủ cùng giường với Thư chứ còn ngủ đâu!


- Hớ? – Thư nghệt mặt ra. – Cậu…


- Đùa thôi, lát tớ xuống nhà cầm thêm chăn gối trải xuống sàn. Giờ tớ chưa buồn ngủ, lát nữa.


- Vậy được không?


- Được mà! Thôi ngủ đi!


Thư nghe vậy liền ngoan ngoãn trùm chăn kín đầu và hai mắt nhắm nghiền.


Lúc đầu còn thỉnh thoảng lại đầu ra nhìn lén xem Phong ngủ chưa, nhưng không được bao lâu, mắt Thư đã díp lại, nó mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.


Giờ đây, Thư mới thực sự hiểu cảm giác bị giam cẩm nó dã man thế nào. Không, nó bị giam cầm nhiều rồi, thế nhưng bị xích thế này vẫn là lần đầu tiên!


Trong ba ngày Thư bị Phong xích, đi đến đâu người ta cũng dồn sự chú ý về phía hai người. Chuyện cả hai bị xích lại với nhau đã trở thành tâm điểm trong các cuộc trò chuyện trong giờ chuyển tiết của học sinh trong trường, ngay cả thầy cô cũng không ngoại lệ! Nhưng, cũng chỉ bằng đôi lời giải thích đơn giản của Phong, các thầy cô cũng không dây dưa vào.


Dù vậy, không dây dưa là việc của không dây dưa, nhưng nhìn vẫn cứ nhìn. Lù lù một đống bảo người ta không chú ý đến sao được!


Thời gian này, Phong chuyển hẳn sang nhà Thư ở. Mẹ Thư rất vui vì có cây cột điện ngoan ngoãn ngồi lắng nghe tám nhảm như Phong, không, là mua một tặng một bởi còn có cái cây thứ hai mọc rễ ngay bên cạnh đó – chính là Thư chứ không còn ai vào đây nữa.
Hai cái cây này không chỉ có tác dụng ngồi đực mặt ra để mà lắng nghe những câu chuyện tầm phào chờ mãi không thấy hồi kết, mà còn dùng làm chân sai vặt.


Đương nhiên là bà Nga không sai bảo Thư, bà chỉ ra lệnh cho Phong, nhưng kiểu gì Thư cũng phải đi theo!


Hết hạn ba ngày dài đằng đẵng phải sống khốn sống khổ, Thư đã được thả rông theo đúng nghĩa của nó.


Phong sau khi tháo còng cho Thư thì biến mất không thấy tăm hơi, gã cứ chúi mũi ở nhà mà không biết để làm cái trò gì. Thư cũng không hỏi han gì bởi nó đang trong thời kì ôn tập điên cuồng để chuẩn bị thi học kì một.


Hôm nay, Phong không sang gọi Thư đi học vào sáng sớm làm nó cảm thấy có gì là lạ ở đây. Nó định đến lớp hỏi Phong xem sao nhưng không ngờ Phong lại không đến lớp.


Thư học hết tiết một thì một thầy quản sinh đến tận lớp thông báo cho nó là nó có điện thoại gọi đến trường từ gia đình, yêu cầu gặp nó vì có việc gấp.


Là mẹ Thư gọi, bà cằn nhằn về việc điện thoại nó thường xuyên xập nguồn làm bả phải đi tìm số điện thoại nhà trường.


Sau đó, mẹ bảo với nó rằng Phong thiếu ngủ trầm trọng và tinh thần mệt mỏi quá độ nên đã ngất xỉu, may mà cô giúp việc đầu tuần đến dọn dẹp phát hiện ra, giờ gã đang ở trên bệnh viện A. Ông Phong thì đang có cuộc họp quan trọng ở bên Ý, ba mẹ gã cùng với ba Thư thì đang ở Hà Nội, mẹ nó phải bận đi làm cho nên bà bảo nó xin phép nghỉ học vài hôm để chăm sóc cho Phong.


Thư nghe vậy thì không khỏi lo lắng, nó vội vã nhờ lớp trưởng viết giấy xin phép cho nó và Phong rồi cấp tốc đạp xe đến bệnh viện A.


Lúc Thư đến, thấy mẹ đã đứng ở trước cổng bệnh viện. Bà nói cho nó số phòng của Phong, dặn dò nó chăm sóc cẩn thận cho Phong rồi vội vã đi luôn.


Theo lời mẹ, Thư đi tìm phòng của Phong. Đến nơi, nó khe khẽ mở cửa ra, cố gắng bước vào mà không gây ra dù chỉ là một tiếng động nhẹ nhất.
Trong phòng này chỉ có một giường bệnh, Phong đang được truyền nước và nằm bất động trên giường. Hai mắt gã nhắm nghiền, vẻ mặt dường như trở nên tái nhợt hẳn.


Thư đưa tay lên chạm nhẹ vào trán Phong.


Rất nóng.


Hơi nóng truyền qua lòng bàn tay Thu khiến nó không nhịn được nhíu mày lại. Nó nhẹ nhàng giũ khăn trong chậu nước đặt sẵn trên chiếc tủ ngay cạnh giường, vắt thật khô rối gấp vuông vắn và thấm lên trán Phong.


Nhân lúc Phong còn chưa tỉnh, Thư ra ngoài mua một ít cháo và hoa quả.


Về đến nơi, nó đã thấy gã đang ôm đầu, gục xuống đầu gối, kim truyền nước đã bị tháo ra từ lúc nào. Thư sợ hãi vội vàng đặt đồ trên tay lên bàn, tiến lại gần phía Phong, gấp gáp hỏi:


- Phong à, sao vậy?


Phong ngước lên, gã nhìn thấy gương mặt nó gần kề thì không khỏi ngạc nhiên:


- Thư sao lại ở đây?


Thư không trả lời câu hỏi của Phong, nó sờ lên trán gã, sắc mặt tràn đầy vẻ lo lắng:


- Phong ổn chứ? Có sao không?


Gã nở nụ cười yếu ớt:


- Không sao, tớ ổn.


Thư lắc đầu thở dài, nó cầm lên chiếc khăn mặt màu trắng rớt trên nệm mà chính mình vừa rồi tự tay đắp lên trán Phong, đổ nước ấm trong phích ra, vò qua rồi vừa lau mồ hôi trên trán Phong, vừa làu bàu quở trách:


- Cậu làm quái gì mà mấy bữa liền không ăn không ngủ để đến cải cảnh giới mệt mỏi quá độ?


Phong nhắm mắt lại, hưởng thụ sự săn sóc của Thư. Gã thản nhiên như không mà trả lời:


- Không có gì.


- Không có cái đầu Phong í! Mấy ngày hôm nay cậu cứ đi học về là lại ru rú ở trong phòng. Tớ bận học nên không có thì giờ qua coi, không ngờ thành ra cái dạng này!?


Phong im lặ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cay Cú Vì Bị Bạn Thân “Con Chấy Cắn Đôi” Cướp Người Yêu

Truyện Hoa Dại

“Tôi sinh con trai đấy, chị cứ liệu hồn”

Tựa như tình yêu

“Nếu biết điều, căn nhà 3 tầng này vẫn là của mẹ con cô”