Thiên Ân thì không nghĩ như vậy, cô nghĩ thứ gì đó sâu xa và đen thâm thẩm hơn. Nhìn phản ứng của cô như thế, hắn lại càng muốn chọc. Càng gợi ý thì Ân lại càng nghĩ có phải mình đã háo sắc, trong lúc say thì hung hăng ăn thịt hắn? Giờ thì hắn đòi quyền lợi. Hắn cũng đang trong tình trạng bán nude mà không ngần ngại với chiếc khăn. Cô nhìn xuống mình, 1 chiếc áo sơ mi mỏng vánh của hắn. Chết mất chết mất thôi. Càng nghĩ cô càng không thông suốt, bật khóc lớn:
- Oa oa, lần đầu tiên của tuiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Huhu…
Hắn ngạc nhiên vì phản ứng này của cô ấy, hắn đã nhắc gì tới lần đầu đâu? Chắc là tại do nhỏ tự suy diễn rồi nghĩ vớ vẩn lung tung. Như nghe tiếng khóc chạy sang, nhìn cảnh tượng thì cũng mình tự ngầm hiểu rồi trợn mắt 1 cái chạy biến. Ân thì nghĩ, Như quá sốc, chẳng cô gái nào chịu nổi đả kích là người yêu mình đã lên giường với con nhỏ khác trong khi mình chứng kiến. Hóa ra cô là hồ ly tinh à? Hắn nghe khóc 1 hồi đinh tay nhức óc thì quay vào phòng tắm thay đồ. 1 lát sau trở ra thì không thấy cô ấy nữa.
- Như… tôi… – Ân ngồi đối diện Như trước bàn ăn thịnh soạn. Như nhăn mặt:
- Chị không cần giải thích đâu!- Cô hít thở 1 cái, làm sao để mạnh dạn giải thích với cô đây?
- Tôi và Phong… cô đừng…
- Thật sự em không có hiểu lầm, là thật mà. – Như nhíu mày 1 cái. Nghĩ đến cảnh tượng nữ nhân bị mất người yêu, nghe lời giải thích của kẻ giật 1 chút thì sẽ bay vào đánh đá túi bụi, Ân nuốt nước bọt cái ực. Hắn đi xuống, kéo ghế ngồi cạnh cô. Ân đẩy hắn:
- Đi sang bên kia!
- Sao thế? – Hắn hỏi.
- Tôi thật sự không muốn vì tôi mà 2 người cãi vả, thậm chí là… – Ân cúi đầu, giọng lí nhí.
- Chị nói gì thế? Tất nhiên là không cãi vả rồi!- Như nói, Ân thầm thở phào nhẹ nhõm trong bụng. Cô ta dễ dàng bỏ qua thế ư?
- Vậy thì tôi sẽ rút lui để 2 người…
Ân nói đến đây thì Như mới hiểu ra vấn đề Ân đang giải thích đến giờ, cười đùa:
- Chị hiểu lầm rồi, em là em gái ruột của anh Phong. Mà anh ấy chưa có tình đầu nữa là… – Ân ngẩn người nhìn Như, hình như cô đã làm 1 chuyện rất rất đáng xấu hổ. Hắn nhìn cô, khóe miệng nhếch lên:
- Nãy giờ cô đang giải thích chuyện gì? Chuyện chung giường sao? – Hắn cố ý châm chọc. Mặt cô đỏ bừng bừng như muốn nổ tung. Như che miệng tủm tỉm cười.
- Tôi cho cô xem cái này!- Hắn lấy điện thoại nhất nút play như với Như tối qua. Chắc hẳn các bạn đã biết gì rồi đúng không? Vừa xem xong, mặt Ân sa sầm lại, không nói không rằng. Hắn lấy tay xoa xoa cằm:
- Nếu xem như đây là lời tỏ tình thì tôi sẽ nhận. Thì ra hôm qua là ghen với em gái tôi. Nhưng đây cũng là cơ hội tốt cho nhỏ sao chổi như cô rồi!
- TRƯƠNG NAM PHONG, ANH QUÁ ĐÁNG LẮM. AI TỎ TÌNH VỚI ANH HẢ? ĐÓ LÀ LÚC SAY XỈN THÔI! HẠNG NGƯỜI NHƯ ANH CÓ DÂNG HIẾN THÌ TÔI CŨNG KHÔNG CÓ CẢM GIÁC. MƠ ĐI NHA CƯNG!
Ân đạp hắn 1 cước té ghế rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, gọi với lại:
- Như ơi, làm phiền cô cho tôi mượn bộ đồ.
- À, vâng. – Như đỡ hắn dậy, đằng sau người con gái ngu ngơ, nhỏ bé là 1 con người bất khuất đáng khâm phục.
Chương 14: Oan gia vẫn là oan gia…
- Như à, em theo phe ai đây? – Ân khoanh tay trước phòng tắm lắc lắc chiếc điện thoại. Như xịu mặt đi về phía cô. Hắn thầm oán trách tại sao lại có đứa em gái mê trai như thế!!!
…
Như lên phòng mình lấy 1 chiếc váy màu trắng chiết eo, mà cô mặc khá chật, định đưa cho Ân. Như mỉm cười:
- À… chị… Chị là chị của Thuận Bảo ạ?
- Ừm… Thì sao? – Ân nhướn mày hỏi.
- Không sao… chỉ là…em… – Như cúi đầu vò vò chiếc váy trong tay, mặt cúi xuống thẹn thùng. Ân chỉ hơi ngây ngô thôi chứ biểu hiện như vầy thì cô rõ rồi. Cô vỗ vỗ vai Như:
- Em thích nó chứ gì? – Như đưa tay lên áp má mình e lệ. Ân cười:
- Chị cũng rất thích em… Tuy là em của hắn nhưng mà em rất xinh xắn, đáng yêu, ngoan ngoãn, dễ thương, hiền lành, tốt bụng, chị cũng rất ưng ý đứa em dâu này. Giờ đưa chị cái váy để chị tẩy trần nào!
Như đưa tay ra, cô vừa định giơ tay lấy thì hắn đi đến:
- Đừng đưa cho cô ấy, em xem rồi cô ta có chạy theo anh năn nỉ đưa cái áo sơ mi hay là không?
- Đừng có biến thái như thế! Muốn xem body tôi sau chiếc áo sơ mi à? – Ân giơ kéo kéo cổ áo sơ mi. Hắn cười ma mãnh:
- Cái gì đáng xem đã xem tối qua rồi mà!
- Tên.đáng.ghét!- Ân không muốn đôi co với hắn nữa, quyết định có đưa hay không thì rơi vào tay Như. Ân mỉm cười thân thiện:
- Em dâu à, cho chị mượn điện thoại!- Như nghe 2 tiếng em dâu thốt ra rất ngọt ngào từ miệng cô thì nhanh chóng đưa điện thoại của mình. Hắn cũng quan sát xem cô làm thế nào. Cô bấm 1 dãy số điện thoại nào đó rồi giơ điện thoại lên:
- Đây là số điện thoại của Thuận Bảo chỉ mình chị biết, nếu em đưa chiếc váy cho chị, chị sẽ bấm nút lưu. Còn nếu… – Cô liếc hắn. – nghe theo lời tên mất dịch, mất phong, biến thái, chó chết kia thì chị sẽ thoát.
Hừm, lại là cái chiêu uy hiếp. Hắn nhìn Như:
- Em là em của anh, em phải nghe lời anh chứ!
- Em thì em nhưng người ta cũng có quyền tự do chứ, ai đâu lại sai khiến 1 đứa em gái như thế. Đúng không Như? – Ân nhất quyết giành thế chủ động, miệng cười tươi, ánh mắt vẫn liếc hắn như chưa từng được liếc.
- Em phải nghĩ tình anh em chứ, hơn nữa, nhìn cái thái độ hách dịch của con nhỏ sao chổi mà xem, cũng đang uy hiếp em đấy thôi. Đừng vì số điện thoại của 1 thằng con trai mà “huynh đệ tương tàng”!- Hắn cũng đang liếc Ân cháy mắt.
Như cúi đầu cắn cắn môi. Tại sao cô lại phải quyết định chuyện nan giải này vậy? 1 bên là con trai, 1 bên cũng là con trai nhưng anh cô thì nhìn hoài cũng chán. Biết đâu Thuận Bảo lại là true love thì sao? Như lắc lắc đầu, 1 đứa con gái không nên vì 1 thằng con trai mà bán đứng anh mình. Dù sao tình thân vẫn là trên hết nhưng mà… biết bao nhiêu chữ nhưng xuất hiện trong đầu khiến cô choáng váng. Ân đứng nãy giờ đã mỏi chân rồi thì lên tiếng để chấm dứt:
- Như à, em theo phe ai đây? – Ân khoanh tay trước phòng tắm lắc lắc chiếc điện thoại. Như xịu mặt đi về phía cô. Hắn thầm oán trách tại sao lại có đứa em gái mê trai như thế!!![/