- Chiều nay hẹn hò 3, vui quá đi. – Linh ôm mặt.
- Còn Hoa và Tài? – Quân nhìn 2 người.
- Tôi còn phải học bài. – Hoa và Tài cùng đồng thanh.
- 2 người hợp đó. – Minh nheo mày.
Nhi không nói gì và nó chũng chẳng hề để ý làMinh nãy giờ đang nhìn nó.
Quỳnh đang rất vui, hớn hờ hơn cả Linh, có lẽ nó đã thích Minh từ trước.
Ra chơi vào…
- Này, có vẻ như mày thân thiết với tụi thằng Minh quá nhỉ?
Hùng đứng trước mặt Nhi.
Hắn là 1 trong những tên đầu gấu trong trường, hồi học cấp 2 học chung với Nhi.
2 chúng nó đã từng có thù hằn với nhau nên bây giờ hắn cứ tìm Nhi và gây chuyện.
Đó cũng là lí do khiến cho Nhi không cho Hy tỏ ra quen biết với mình khi ở trường.
Và “thằng đó” mà Quỳnh nhắc hồi đó là Hùng…
- Thì sao? – Nhi lạnh lùng.
Hùng cười đểu:
- TAo không bết vì sao từ năm lớp 10 tới giờ mày tu thế, thường thì mày quậy phá lắm mà.
- Liên quan gì đến mày không nhỉ?
- Có đấy, tao phải trả cho cái mối thù cuối năm lớp 9 chứ.
Ánh mắt 2 bên như rực lửa, toát ra sự lạnh léo của âm phủ.
Cuối năm lớp 9 có chuyện gì xảy ra với chúng nó?
Hồi đó NHi cũng nhắc về cái vấn đề này và chuyện này cũng ảnh hhuong73 đến sức khỏe của ngoại Nhi.
Hình như nghiêm trọng lắm.
Nhi vẫn nhìn hắn với ánh mắt đáng xợ:
- Giờ mày muốn gì?
- 1 trận để phục thù nhé?
- Tao không thích thì sao?
- Hừ…mày nhát gan như vậy từ hối nào thế?
- Không phải nhát gan mà là tao không muốn ngoại tao xảy ra chuyện.
- Mày cũng biết lo cho ngoại quá nhỉ?
- Không bất hiếu như mày đâu.
- MÀy…
Bỗng 1 giọng nói cất lên:
- Này, um sùm gì đó?
Minh đang đứng trước cửa lớp, hắn cũng không biết tại sao lại xen vào chuyện này.
- Chẳng phải minh đây sao? – Hùng quay thẳng người lại.
- Xem ra tôi cũng nổi tiếng nhỉ, ai cũng biết đến. – Minh khoanh tay.
- Sao không biết được. Đại ca Đông Hòa 2 năm trước đây(Minh) đã từng thua “thủ lĩnh bí ẩn” Bạch Dương này mà.
Minh nhíu mày”
- Hình như mày cũng ở trong đám đó?
- Tất nhiên.
2 nguồi này sát khí còn nồng nặc hơn.
Trống đánh vào tiết, Hùng bỏ về lớp nhưng không quên quăng cho Nhi 1 cái nhìn rùng rợn.
Tài lôi trong cặp ra 1 cuốn Conan đưa cho Minh( Minh qua đây là để lấy truyện, Conan là cách giết thời gian trong giờ toán của hắn).
- Không ngờ cậu gây thù chuốc oán với nhiều người quá nhỉ?
- Chẳng liên quan đến cậu.
- Được thôi, không liên quan đến tôi.
Minh bỏ về lớp, Nhi nằm dài xuống bàn, Quỳnh quay sang nhìn Tài đang nhìn Nhi chăm chăm.
1h chiều…
Nhi, Quỳnh và Linh đang đứng dợi 3 chàng tới.
Quỳnh ngày thường đã đẹp, hôm nay càng đẹp hơn với cái váy màu vàng nhạt.
Linh cũng thế, dễ thương hơn với cái váy xanh dương.
Riêng Nhi với cái áo sơ mi caro xanh lá cây đen, quần jean rách với giày bata.
Quỳnh phàn nàn:
- Này, hẹn hò mà mày ăn mặc kiểu gì thế?
- Gì?
- Sao không nói tao cho mày mượn cái váy xanh lá.
- Mày biết con nhi ghét mặc váy mà. – Linh trả lời giùm.
KÍT…
1 chiếc xe taxi dừng lại ngay bên lề dường chỗ 3 cô nương đang đứng.
Hải thò đầu ra bảo tụi nó vào trong.
Linh hỏi:
- Sao không đi xe máy?
- Mắc công gửi xe, bất tiện.
Tới nơi, cả 6 đứa bước xuống xe, nắng chói chang.
Nhi nói:
- Lên đu quay đứng di, nắng quá.
- Mua thêm cái gì đó lên ăn đi.
Quân nắm tay Linh đưa lên:
- Mỗi cặp 1 hộp nhé?
- Ừ.
Minh ngăn:
- Không, đi chung đi.
- SAo thế? 1 hộp chỉ đủ 4 người thôi.
- VẬy thì mày với Linh 1 hộp, tao, anh Hải, Quỳnh với NHi 1 hộp, được không?
Quỳnh khẽ gật đầu, thoáng nét buồn( đúng gòy, mún có không zan riêng tư mà cũng hok dc), Hải và Nhi cũng miễn cưỡng đồng ý.
Chính Minh đã góp phần giúp Nhi và HẢi thành 1 cặp, giờ lại muốn phá đám.
HẮn cũng khogn6 biết tại sao lại như thế, chỉ là mỗi lần hắn nghĩ Nhi và Hải ở riêng là hắn chịu không được.
- Anh Hải, xem kìa, đẹp quá à!
Khi đu quay đứng đưa chúng nó lên cao, Nhi áp mặt vào cửa kính nhìn ra ngoài và reo lên. Hải chống 2 tay vào cửa kính chừa cho cái đầu Nhi ở giữa, ghé sát vào má nó, nhìn ra ngoài:
- Ừ.
Quỳnh và Minh đang ngồi đối diện với 2 người tưởng không gian riêng kia.
- Này, ở đây không phải chỉ có 2 người đâu đó.
- Thì sao chứ?
Hải kéo đầu Nhi nép sát vào ngực mình, Nhi bối rối đưa mắt lên nhìn hắn. Hải đặt 1 nụ hôn lên má nó rồi cười ranh ma.
- 2 người này, ghê quá đi, Minh nhỉ?
Quỳnh khoát tay Minh, ngước lên nhìn hắn nhưng hắn lại nhìn ra ngoài, khuôn mặt lộ rõ vẻ bực bội.
- Cậu không vui à? – Quỳnh hỏi.
Minh đưa mắt nhìn tay Hải đang khoát trên vai Nhi rồi quay sang Quỳnh, cười:
- Không. Chỉ là cảnh ở dưới đẹp lắm, nhìn đi.
Tới lượt Minh kéo người Quỳnh sang phía cửa kính, ôm quàng qua cổ nó.
Hải đá mạnh vào chân Minh:
- Này, mày biết thưởng thức cảnh đẹp từ hồi nào thế?
- Vậy trước giờ anh nghĩ em không biết cảnh đẹp là gì sao? – Minh nhăn mặt.
- Không phải 1 mình tao mà ai cũng nghĩ như thế cả.
- Không phải em đang sở hữu 1 phong cảnh rất đẹp là Quỳnh sao?
Minh nói rồi cúi xuống hôn lên môi Quỳnh, hắn có cảm giác như làm vậy để cho 1 ai đó ghen.
- Quỳnh không phải là cảnh, đồ bông cải. – Nhi khoanh tay.
- Bông cải sao? Minh à? – HẢi hỏi.
- Này, đồ khoai lang, sao cậu cứ gọi tôi là như thế hả?
- Không được gọi Nhi là khoai lang.
- Vậy thì anh bảo Nhi đừng gọi Minh là bông cải chứ.
- Nhưng Nhi của anh không phải là khoai lang.
- Minh của em cũng khogn6 phải là bông cải.
- “Minh của em” sao? Quỳnh ơi, sao mày lại ra thế này hả?
Nhi lắc đầu, Hải và Quỳnh lại chí chóe cái gì đó.
Nhi nhìn Minh, khuôn mặt hắn lạnh tanh.
cụm từ ” Nhi của anh” mà Hải nói đã tác động không nhẹ đến Minh. ( ghen)
Thực tình mà nói, Minh không ngờ rằng Nhi và Hải quen nhau hắn lại cảm thấy bực bội và khó chịu đến thế. Hắn quen Quỳnh cũng chỉ vì sự khó chịu đó mà ra.
Hắn chưa tìm được lí do tại sao hắn lại luôn như thế???? ( ngu wa’)
Ôi dẹp bỏ 2 cái cặp đôi ồn ào này đi nào.
Quân và Linh đã trao nhau nụ hôn đầu ( với Linh thôi, còn Quân thì để coi…chắc là cái thứ…)
Nụ hôn đó ngọt ngào tưởng chừng như thời gian đang ngưng đọng lại, cánh hoa hồng rơi lả chả ( Linh tưởng tượng ).
Lúc đầu, Quân cũng chỉ là thấy Linh dễ thương nên muốn quen thử giống như mấy đứa con gái trước đây, nhưng càng ở bên Linh, hắn càng thấy tình cảm của mình đối với Linh là không thể thay đổi.
6 đứa, khi hạ cánh an toàn,, đang ngồi trên đám cỏ dưới 1 tán cây rộng mát mẻ.
Quân và Linh tình tứ đút cho nhau ăn kem mặc kệ cho 8 con mắt đang nhìn chúng nó như muốn rớt tròng đen.
- Em với anh có như thế được không? – Hải nhìn Nhi.
Không phân vân, nhi ụp ngay cây kem đang ăn vào mũi Hải:
- Anh mơ đi.
HẢi lấy khăn giấy lau vội kem trên mặt:
- Em dám làm vậy hả?
Nhi đứng dậy, chạy thẳng, Hải rượt theo, cả 2 rôm rả tiếng cười cho đến khi Hải tóm được Nhi và quàng tay ôm chặt lấy nó từ đằng sau.
- Nhìn họ vui vẻ quá.
Quỳnh nói và ngước lên nhìn Minh, ánh mắt hắn vô cảm nhìn theo Nhi và Hải. Quỳnh tắt dần nụ cười.
Khi cả đám đã xử đẹp xong đống đồ ăn thì Quân la lên:
- Lâu đài kinh dị thẳng tiến.
- Thôi, tôi sợ ma lắm. – Linh sợ