Thấy Noãn Noãn không trả lời, trong lòng Long Khê đã có đáp án, hắn lạnh lùng cười cười, đột nhiên chuyển mắt nhìn về Mộ Dung Thánh Anh, giọng căm giận nói: “Ngươi luôn cùng ta giành, nhưng ngươi nên nhớ, lần này ta nhất đĩnh nf này ta nhất định sẽ đoạt lại những gì ta muốn!”
Một cơn gió mạnh, Long Khê rời đi, chỉ để lại hai người.
“Anh trước kia đoạt lấy vật gì của hắn không?” Noãn Noãn ngoái đầu nhìn về Mộ Dung Thánh Anh.
Mộ Dung Thánh Anh cũng thấy kỳ quái, lắc đầu một cái: “Ta không biết!”
Noãn Noãn thở dài, trong lòng có chút mất mác, cảm thấy vừa rồi như vậy có chút tàn khốc với Long Khê, mặc dù đây là lựa chọn duy nhất của cô.
Noãn Noãn lắc đầu một cái, không thèm nghĩ nữa, ngoái đầu lại nhìn Mộ Dung Thánh Anh một cái, lạnh nhạt nói: “Còn anh nữa, làm sao lại tới? Bây giờ không phải là thời kỳ mấu chốt sao?”
Mộ Dung Thánh Anh thấp mắt nhìn cô: “Ta không muốn lại mất nàng!”
Noãn Noãn sững sờ, hồ nghi theo dõi hắn: “Anh lại muốn lợi dụng tôi? MUốn tôi đi sắc dụ Mộ Dung Thánh Li, để cho anh ta lui binh sao?”
Mộ Dung Thánh Anh cười khổ: “Trí tưởng tượng của nàng thật phong phú!”
“Không phải là phong phú, mà là thực tế, Mộ Dung Thánh Anh một lòng vì nước nhà có lựa chọn như vậy tôi không có gì lạ, chỉ là rất xin lỗi, tôi không muốn giúp anh!” Noãn Noãn lạnh nhạt nói, nhìn sắc trời: “Thời gian đã không còn sớm, tôi đi thôi!”
Mộ Dung Thánh Anh kéo cô lại: “Nàng đi rồi, mẫu hậu ta làm như thế nào?”
Noãn Noãn xoay người lại: “Thì ra anh vẫn luôn biết tôi ở nơi này? HƠn nữa mấy ngày nay tôi làm tất cả đều không lừa gạt được anh?”
Mộ Dung Thánh Anh gật đầu một cái: “Ta vẫn nhìn nàng, cho đến khi Long Khê nói muốn nàng dẫn đi, mới không chịu được hiện thân!”
Noãn Noãn châm chọc nâng khóe môi lên: “Tôi nói nha hoàng hậu, hiện tại cửa thành sắp bị công phá, anh còn có tâm tình ở đây mà nghe lén? Chuyện này thực sự không phù hợp với tính cách của anh nha!”
Mộ Dung Thánh Anh khổ sở cười một tiếng: “Ta chỉ muốn tùy hứng một lần!”
Noãn Noãn thở dài, không biết tiếp theo sẽ như thế nào.
“Độc của mẫu hậu ta, có thể giải sao?” Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng nói, mâu trung khẽ run lên, tràn ngập hi vọng.
Noãn Noãn cau mày, mặc dù trong lòng oán giận với Mộ Dung Thánh Anh, nhưng mà đối với Như phi bạch y tuyệt sắc này, trong lòng dù sao cũng hơi đồng tình. Hơn nữa tấc tương tư đúng là kỳ độc thiên hạ khó gặp, vì vậy nói thật: “Không nhất định!”
Mộ Dung Thánh Anh thu mắt, yên lặng ngắm nhìn Như phi ngủ say, vẻ mặt nghiêm túc.
Mộ Dung Thánh Anh như vậy Noãn Noãn chưa từng nhìn thấy, ấn tượng trogn đầu về hắn, là bạch y môi đỏ mỏng, nụ cười dịu dàng, còn có mâu trung tính toán.
“Tôi sẽ hết sức!” Không tự chủ, Noãn Noãn mở miệng, nói xong liền hối hận, không phải là muốn rời đi sao.
Gật đầu một cái, ánh mắt Mộ Dung Thánh Anh chứa chan cảm kích.
Noãn Noãn nhìn chằm chằm Mộ Dung Thánh Anh, rất kỳ quái lại không có cảm giác bị người tính kế như lúc trước, Mộ Dung Thánh Anh cho người cảm giác thành thật hơn rất nhiều, từ từ tiếp cận người khác.
“Nhìn cái gì?” Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu cười cười, đột nhiên cưng chiều nhìn Noãn Noãn.
Noãn Noãn lắc đầu một cái, nghĩ thầm nhất định mình điên rồi, tính tình một người dễ dàng đổi như vậy sao, chẳng lẽ Mộ Dung Thánh Anh lại đổi mặt nạ sao?
“Anh cứ cười giống như trước đi, chỉ có cười như vậy, mới xứng với mỹ dự(dự:tiếng tăm, danh dự) Lang hoàng đế của anh!” Noãn Noãn liếc hắn một cái, qoay đầu, liếc nhìn bầu trời.
“Lang hoàng đế?” Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi nâng khóe môi lên, mắt phát sáng rạng rỡ: “Noãn Noãn cảm thấy trẫm là một con sói sao?”
Noãn Noãn không nhìn hắn, trực tiếp mở miệng: “Hơn nữa là một con sói đội lốt cừu!”
Mộ Dung Thánh Anh cười khẽ: “Thì ra Noãn Noãn vẫn nghĩ trẫm như vậy, không trách được mặc kệ trẫm cười như thế nào với nàng, nàng luôn không cảm kích!”
Noãn Noãn nhẹ nhàng ho một tiếng: “Đó là bởi vì anh cười là cười giả, cười có mục đích, mặc kệ cười như thế nào, là cười không phát ra từ đáy lòng!”
“Thật sap?” Mộ Dung Thánh Anh chợt hiểu sờ sờ mặt: “Vậy từ này về sau, trẫm cười thực với Noãn Noãn thì như thế nào?”
Trong nội tâm Noãn Noãn khẽ động, trực tiếp đi vào phòng ở: “Anh chính là trở về đi thôi, cẩn thận vừa đi tạo cơ hội Mộ Dung Thánh Li tấn công vào hoàng cung!”
Mộ Dung Thánh Anh đứng rất xa, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Noãn Noãn, nàng không phải muốn biết ta sẽ không lấy nàng làm điều kiện trao đổi với Mộ Dung Thánh Li, nàng lưu lại sẽ biết!”
Noãn Noãn dừng bước lại.
“Có lẽ nàng không có dung khí ở lại để biết kết quả?” Âm thanh rất mềm rất ấm của nam nhân phía sau lưng.
“Tôi sẽ lưu lại!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, sau đó trực tiếp đi vào phòng đóng cửa phòng.
Không phải là muốn kết quả, chỉ là muốn giải Tấc tương tư! Noãn Noãn muốn tìm lý do cho mình.
Bên ngoài Linh Thứu cung, Mộ Dung Thánh Khuynh tiến lên đón: “Hoàng huynh, huynh…”
Mộ Dung Thánh Anh đứng lại, nhỏ giọng nói: “Thập Nhất, trẫm cũng mệt mỏi, muốn giống như Kim Ưng tiêu sái một lần!”
“Trẫm muốn thoái vị!” Mộ Dung Thánh Anh khẽ mỉm cười, đôi tay cầm ngọc tỷ trên bàn lên: “Nếu buông ngôi vị hoàng đế này, có thể bảo vệ vương triều Mộ Dung thái bình, ngôi hoàng đế này, trẫm có thể không làm!”
“Hoàng thượng anh minh!” Lý Thị lang dẫn đầu quỳ trên mặt đất, ngay sau đó, tất cả thần tử hơi do dự, cũng đều quỳ trên mặt đất.
“Hoàng huynh, huynh điên rồi sao? Làm sao huynh có thể…” Mộ Dung Thánh Khuynh thét lớn: “Không phải huynh nói sẽ bảo vệ vương triều Mộ Dung sao? Tại sao lại…”
“Thập Nhất, đây là một loại phương pháp để bảo vệ vương triều, sau khi thoái vị, trẫm sẽ dốc toàn lực hiệp trợ Thánh Li đuổi người của Trọng Lâu ra khỏi ranh giới của chúng ta!” Mộ Dung Thánh Anh lẳng lặng mở miệng nói.
“Hoàng thượng anh minh!” Quần thần lần nữa hô.
“Điên rồi, tất cả các người đều điên rồi. Không thể, tuyệt đối không thể!” Mộ Dung Thánh Khuynh không dám tin lắc đầu, rốt cuộc ẩn nhẫn không được oa một tiếng khóc lên chạy ra ngoài.
Mộ Dung Thánh Anh nhìn bóng lưng nam nhân, khó khăn mở miệng: “Thấp Nhất, thực sự vẫn còn là một đứa bé!”
※
Trước cửa Linh Thứu cung, Mộ Dung Thánh Khuynh cắn môi, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc sải bước mà vào.
Bên cạnh đình, Noãn Noãn vừa hái hoa Mạn châu sa, vừa ghi chép gì đó, nghe được tiếng bước chân, trực giác xoay người.
“A?” Thấy là Mộ Dung Thánh Khuynh, Noãn Noãn sững sờ. Cô nhớ, Mộ Dung Thánh Khuynh luôn luôn không bước vào nơi này, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng xảy ra sao?
“Hoàng hậu, mời khuyên nhủ hoàng huynh!” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên quỳ xuống trước mặt Noãn Noãn.
Noãn Noãn hoảng hốt, vội vang nhảy ra, tiến lên đỡ Mộ Dung Thánh Khuynh dậy: “Anh đang làm cái gì vậy? Lại nói tôi không phải là hoàng hậu nữa rồi, anh…”
“H