M: Cái gì vậy…
N: Anh ơi, nhi sợ…
M: Cúp đèn chứ có gì mà sợ…
N: Nhi sợ bóng tối…
M: vậy chứ ngủ ko tắt đèn àh
N: Có tắt chứ, nhưng em ôm 2 hủ, nên ko sợ (nó gọi chị nó bằng 2)
M: đúng là bọn con gái…
N: con gái thì sao chứ…
M: yếu bóng zía chứ sao…, ngồi xích ra anh xí, chứ ko xí nữa 2 đứa kia về lại nghĩ zì lung tung nữa…
N: Ko đâu, anh cho Nhi mượn tay anh…
M: chi
N: Cầm tay cho đỡ sợ
Thôi tới đây thì chịu rồi đó, sợ thiệt hay đang lừa tình tui đây…nghĩ rồi cũng đưa tay nó cầm…ngồi 1 xí thì nó lại xích vô chổ mình, nói thật chứ 1 nam 1 nữa trong này, mình cũng…hơi…*ﹾﹾﹾ*(#)*(#@, nó cứ thế mà xích vô, mình cũng chủ động choàng tay qua người nó, ôm nó lại…
M: Đừng nghĩ bậy, em sợ nên anh mới ôm em (nói thế thôi, nhưng thật sự em ko thể nào vượt qua sự quyến rũ này được)
N: Ukmh! Nhi biết mà…
Ngồi đó rồi tay chân mình cứ động đậy, thò bàn tay xuống ngực…rồi mân mê, tay kia thì đặt chổ khác trên người em nó…, em nó quay sang hôn mình…(thôi kể vậy thôi, nói chung là
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹234›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
có *#*() chút, nhưng chẳng tới đâu)- trong đầu nghĩ, thôi chít mợ, bị lừa tình rồi…cuộc chiến đấu cứ tiếp diễn, nghe tiếng xe máy chạy vào khu trọ, thì mình cũng buông tay ra, rồi nói nó, 2 đứa kia về rồi, thôi mỗi đứa mỗi góc ngồi, mình để nó ngồi đấy,mình ra gần trước cửa ngồi, xem như chưa có gì xảy ra, 2 đứa kia vào phòng…
H: sao tối thui mà ko thắp đèn lên…
M: phòng nó có đèn đâu, t định qua phòng mình lấy đèn cầy mà pé Nhi nó ko cho, nó sợ…
T: Cái con pé này vậy đó, nhỏ giờ ở với mẹ quen rồi, ko ở 1 mình được, sợ bóng tối lắm, nó mà ngủ 1 mình, nó bật đèn cả tối đó…
pé Nhi nó vẫn ngồi im lặng, mình chủ động…
M: thôi pet về rồi, anh với Hoàng về phòng đây, ngủ sớm mai đi làm, trái cây anh để trong phòng em đó, mai lấy ra ăn…
T: uk! thôi 2 anh về đi…
H: pp 2 đứa, ngủ ngon nhen…
Về phòng, tâm trạng mình thật sự hoang mang, rối bời, tại sao lại như thế, tại sao mày lại làm như vậy…cũng chả buồn hỏi thằng Hoàng nãy giờ đi đâu với pé Trang, cứ thế mà…nằm rồi đặt tay lên tráng suy nghĩ, ngẩn ngơ, ngớ ngẫn…hoang mang lắm các bác ạh! 1 tin nhắn tới, 1 số lạ ” Anh ơi, tụi mình là gì vậy “. mình nhắn lại ” ai vậy “. tin nhắn trả lời lại ” Pé Nhi nè ”
M: sao em biết số anh mà nhắn
N: em hỏi 2, tụi mình là gì vậy anh
M: (thật sự tâm trạng rối bời, ko biết trả lời sao nữa, mình thấy có lỗi với gấu, có lỗi với pé Nhi quá, sao mình đốn mạt như thế…tại sao những lần trước vượt qua được, lần này sao lại thế – cuộc đấu tranh nội tâm lại diễn ra) – A k biết nữa Nhi ơi!
N: Em biết rồi, anh cũng như bao thằng khác!
M: Mai anh em mình đi cafe nc anh sẽ nói rõ hơn nhen! Giờ anh ngủ xí đây, mai anh đi làm, mệt rù pé Nhi! em ngủ ngoan!
N: dạ…
Vâng, hôm nay mình đã làm 1 việc thật thất đức, thật zã man, mình đã làm gì thế này…nằm trằn trọc suy nghĩ…rồi sang ngày mới, rồi cũng đi làm, rồi cũng 6 giờ về, vào khu trọ thấy pé Nhi, mình cười chào nó, nhưng đáp lại là 1 cái cuối mặt, mình phải làm thế nào đây, sao mình ngu vậy…vội nhắn tin:
M: Pé Nhi! 7 giờ gặp anh chút nha, xin 2 đi, anh em mình đi cafe! anh có chuyện muốn nói…
N: dạ…
Bạn alo cafe, chủ nhật là vậy đó, đi hoài àh, xí về kể tiếp các bác nghe
Cuối cùng thì thời khắc quyết định đã tới…6h45 tin nhắn vang lên…của pé trang
T: Anh với pé N đi đâu àh
M: Ukmh! anh chở pé đi mua đồ giúp anh xí, anh tặng cho mum mà ko biết mua gì cả
T: Ukmh! em hỏi thử cho biết, em sợ nó đi với ai mà nói đi với anh
M: Có gì uẩn khúc hả!
T: Hôm nào có dịp em kể anh nghe! Bây giờ nó đi đâu thì em cũng phải quản lý hết…
M: Ukmh! 7 giờ anh đi, thôi anh ăn cái đã…
T: pp a!
7 giờ, rút con bb8100 ra,
M: Nhi! Anh ở trước khu trọ em ra nha
N: dạ…
chở em nó đi tới cafe ở Nguyễn Trọng Tuyển, quán có piano áh, cõi riêng cõi chung gì áh, em ko nhớ…
M: em uống gì Nhi!
N: cafe đi anh!
M: cafe con gái uống làm gì! Em! Cho anh 1 đen, 1 sinh tố dâu…
N: em uống gì em thích chứ!
M: a ko thích con gái ngồi với anh uống cafe (quay qua bên pé phục vụ: làm 2 ly như anh nói nha)
N: Anh kỳ ghê, em thích mà!
M: ukmh! đi với anh thì làm cái gì anh thích ấy!
N: Anh lạ quá! Lady first chứ!
M: ukmh! Lady first but ” special boy “!
N: Mặt ngơ ko hiểu mình nói gì!
M: Ko hiểu hả! Ko hiểu thì thôi…anh cũng chẳng hiểu anh nói zì…(đố bác nào hiểu em đang muốn nói gì áh)
7 giờ chưa có piano, mình với em nó ngồi nhìn nhau…nhìn đã rồi mình nhìn xung quanh…rồi pé phục vụ đem nước ra…
M: em có tay đúng ko!
N: sao anh! 2 tay nè
M: ukmh! vậy thì tự làm uống, a ko có cái kiểu galang là phải trộn hay khuấy cho con gái…
N: ukmh! anh lạ quá…
M: anh vậy đó, ai cũng làm được thì cần gì mình phải làm giúp, đúng ko em…
Đợi ly đen nhỏ từng giọt, mình nhìn ra ngoài trời, rồi lại im lặng, vẻ mặt đăm chiu lắm, 5p, 10p 2 đứa vẫn im lặng, hôm nay mình ở thế chủ động mà, vì mình là người phải giải quyết cái hậu quả mình làm ra hôm qua, còn em nó thì…hình như ngồi đợi mình nói, cafe đã nhỏ hết, 1 ít đường, khuấy đều lên…rút ra 1 điếu thuốc…và hít 1 hơi…
M: Nhi! hôm nay anh hẹn em ra đây, chắc em biết lý do rồi chứ
N: Dạ em biết, anh cứ nói đi (mặt cúi xuống và nói)
M: ukmh! em ngẩng mặt lên đi…
N: dạ (ngẩng lên mà ko nhìn mình, nhìn xéo xéo qua 1 bên)
M: hôm qua, a với e đã có những hành động…hơi quá đà, việc đầu tiên anh muốn nói là: ANH XIN LỖI EM vì những chuyện hôm qua…thứ 2 anh muốn nói: đúng! thật khó để vượt qua nổi sự quyến rũ của em…anh ko thể làm được…
N: pé nó vẫn im lặng mà nhìn mình chăm chú hơn…
M: rít 1 hơi thuốc, thật sự, a ko biết phải nói gì vào thời điểm này, thích em, thật sự…a có 1 chút, nhưng yêu thì anh khẳng định là chưa…anh với em đã đi quá cái giới hạn đó rồi…biết nói sao bây giờ…anh muốn nghe ý kiến của em…
N: im lặng và nhìn mình…
M: anh rất muốn nghe, pé Nhi đừng có im lặng như vậy…
N: em ko biết nói gì cả…
M: ok được thôi, vậy trả lời mấy câu hỏi sau của anh! Em thích anh chứ!
N: 1 chút