Vào đó 2 đứa ôm nhau và khóc như mưa, ko biết phải nói thế nào, phải làm thế nào nữa…đêm chai rượu ra ngồi uống…2 đứa ngồi uống mà ko nói được lời nào, nước mắt cứ zàn zụa, cứ chảy ra…cứ khóc mà khóc, đây là lần thứ 2 mình khóc vì tình yêu…ngồi uống và ko thể nói lời nào cả…đang uống thì 2 đứa vồ lấy nhau, ôm nhau, hun nhau ngấu nghiếng, 1 đêm mãnh liệt của tình yêu, 1 đêm yêu như chưa bao giờ được yêu, 1 đêm mà cả thế giới như chỉ có mình với pé Nhi, 1 đêm buồn, 1 đêm chơi vơi, 1 đêm…ko thể nào nói cả (bác nào đã từng tiễn người yêu đi du học sẽ rõ hơn cả)
Vồ lấy nhau như 2 con cọp vồ nhau, quật nhau trên giường, từng ” mãnh vãi ” lần lượt được trút bỏ…
N: Nhi muốn ghi lại kỉ niệm đêm hôm nay
M: như thế là sao Nhi
Nhi bước đi, đèn vẫn bật sáng, tấm thân hình ngày nào vẫn vậy, vẫn căng và tràn đầy sức sống, 1 thân hình hết sức nóng bỏng, bước đi khi trên người ko còn 1 chút che thân…Nhi lấy trong ví ra cái máy chụp ảnh, bật chế độ quay phim, quay thẳng vào mặt mình:
N: anh hứa là anh sẽ ko yêu ai ngoài Nhi đi
M: Anh hứa
N: anh quay cho Nhi đi
M: (cầm máy quay về phía Nhi)
N: Suốt cuộc đời này, Nhi hứa chỉ yêu mỗi anh thôi
Mình quăng máy xuống giường, lao vào ôm Nhi, quần nhau như thế đó, hôn tất cả chỉ trừ 1 chỗ…Nhi chồm dậy, lắc người qua, rồi ngồi xõm trên bụng mình, tay cầm máy, quay và quay, rồi đi ra để lên đầu Tivi
N: để đó mới quay được hết
M: quay cảnh 2 đứa đó hả
N: dạ! Nhi muốn mỗi khi nhớ anh, Nhi đem ra xem…
M: ra tắt đi, nhớ thì bảo anh mở wc xem…
N: ko! Nhi thích…
cũng ko thèm tranh luận nữa, mình quật Nhi xuống, và từ từ, đủ mọi tư thế…đêm hôm đó, 2 đứa như vậy đó…
Lần thứ 1, vừa xong rất mệt, nhưng vẫn ko vào tolet, 10p sau lại quần nhau, và tiếp tục như thế…mình nhớ ko lầm, đêm đó đó tổng cộng là 5 lần, đến lần cuối cùng thì 2 đứa vào tắm chung…rồi lăn ra ngủ, sáng đó, thêm 1 lần nữa, thật sự kinh điển, 6 lần, ko ngờ sức mình cũng khiếp như thế…đến nỗi máy chụp hình hết bộ nhớ 8GB luôn mà…
Sáng dậy, chép vào máy tính của Nhi, ko quên nén rar và đặt pass…
M: em giữ cẩn thận, đừng để lọt ra ngoài, ko hay đâu
N: Nhi biết rồi…
M: pass là ngày sinh 2 đứa với ngày đầu tiên mình làm chuyện đó với nhau, nhớ ko Nhi
N: nhưng sắp xếp sao
M: ngày sinh nhi, tới ngày sinh anh, và tới ngày đầu tiên, 6 số đó…xem trực tiếp trên rar luôn, ko có giải nén, giải nén rồi quên xóa, rồi lại…
N: Nhi biết rồi…
2 đứa ra khỏi phòng, trưa hôm đó 4 đứa đi ăn, cảm giác buồn lắm, khó tả lắm, đêm hôm đó, đưa Nhi ra sân bay…
Tiếp gần cuối 1
Nhi ko thông báo cho bạn bè ngày đi, 4 đứa đi taxi ra sân bay, ko đi xe máy là vì:
1. đồ nhiều
2. gởi xe đi bộ mệt lắm
đứng đó cũng tầm 30p, hỏi Nhi
M: bạn em đâu
N: Nhi ko nói với bạn ngày đi
M: sao vậy
N: Nhi buồn khi thấy cảnh chia tay
2 đứa ngồi nói chuyện, em qua đó học tốt, khi nào rãnh sắp xếp về với anh…blah blah…Nhi đưa mình cái thẻ nhớ hôm qua…Nhi ko đưa chắc cũng quên luôn vụ đó:
N: kỉ niệm của 2 đứa, anh giữ lấy
M: ukmh! anh biết rồi
N: Lần này Nhi đi ko biết khi nào Nhi mới về lại, anh sống tốt nha
M: ukmh! anh biết rồi, anh đi vào toilet xí
Mình đi vào đó, ko phải là để toilet, lúc đó khóe mắt cay lắm rồi, sợ ngồi đó lại khóc, Nhi khóc theo thì sao…HT cũng biết nên để 2 đứa có thời gian ngồi với nhau, đi ra thì lại móc thuốc ra hút (nãy có bác nào mớ topic đang có ý định hút thuốc, vì thấy mình hút, mong bác đừng tập, khuyên chân thành đấy)…Nhi bước tới bên mình (vì mình đang đứng ở chổ thùng rác hút – nói chung cũng lịch sự xí nên ra đó), Nhi bước tới và ôm mình từ phía sau, cắn răng, bậm môi…chỉ để nước mắt ko chảy ra…cũng đã đến lúc Nhi vào làm thủ tục rồi…2 đứa kia bước lại nói gì đó với pé Nhi, mình ko rõ nữa, còn mình thì cứ đốt thuốc, nói thật trong hoàn cảnh đó, chỉ biết đốt thuốc và đốt thuốc thôi…chán lắm rồi, Đẩy xe hành lý tới cho Nhi…bảo 2 đứa kia zữ hành lý, kéo Nhi ra 1 góc khuất phía xa…ôm chầm lấy Nhi và hôn như chưa lần nào được hôn: Anh Yêu Em…rồi 2 đứa quay lại, Nhi đẩy hành lý bước đi, quay lại nhìn mình, con pé nó khóc rồi, thật sự là ko thể kìm nén được nữa,
mình khóc như 1 đứa trẻ, Cứ thế Nhi đẩy vào…rồi mình ở ngoài này khóc, sao vậy chứ, sao cứ phải khóc, con trai mà thế này àh…2 đứa đi đứng bất động khi thấy mình khóc, cúi mặt bước đi ra thùng rác…lấy máy ra nhắn tin cho Nhi, mà ko biết nhắn gì cả, rồi lại đút điện thoại vào túi, rồi lại hút thuốc…thì tin nhắn của Nhi tới, ” Hãy hứa yêu Nhi mãi nhé anh “, ” sẽ mãi mãi, ko bao giờ quên Nhi đâu “…cứ thế đứng đợi, 1 chiếc máy bay cất cánh, 2 chiếc…rồi như thế đó, Nhi đã đi, đã đi, thật sự là Nhi đi mất rồi…
Tối đó về nhà, 2 thằng bạn lại ngồi với nhau, lại chén chú chén anh, lại nhậu, đêm đó uống nhiều lắm, uống như chưa từng được uống…
1 ngày trôi qua, con tim trống trải, buồn tênh…như kẻ mất hồn, đi làm về lại đi lang thang trên đường với chiếc xe máy, đi đến những nơi 2 đứa đã từng đi qua, rồi lại khóc, những kỉ niệm lại chợt ùa về, từng khoảnh khắc bên Nhi như hiện về trước mắt: em đang nói, đang cười bên tôi, từng chiếc hôn trao nhau…àh chỗ này mình đã dừng lại chụp hình rồi nè…àh đoạn đường này mình đã từng đi qua…cái quán chân gà nướng 2 đứa hay ăn nè…rồi bần thần, rồi nước mắt nó cứ lại chảy ra, ghé bên quán chân gà nướng 2 đứa hay ăn, làm mấy lon ken…rồi đi về, những ngày tháng ấy trôi qua, cứ như thế…1 tuần, 2 tuần…vẫn chìm trong những cơn say và làn khói thuốc, dù vẫn có đôi lần Nhi gọi điện về, có đôi lần 2 đứa chat với nhau…nhưng như thế vẫn là chưa đủ, rồi đi tìm đến cái trò chơi mà Nhi hay chơi, nhìn xem có ai nhảy ko, có Nhi đó ko, cũng đã mua vài xu, định lên nhảy rồi lại ko nhảy, rồi cho xu mấy đứa nhỏ…thật sự ko thể, ko thể nào…mất Nhi nhanh quá, mau quá, mất Nhi…thật rồi…ngực nhói đau, con tim nhói đau…cái đầu như muốn nổ tung ra…giai đoạn đó đi làm nhưng ko nói với ai câu nào, lặng lẽ…cứ thế, 1 mình và chỉ 1 mình, ai muốn đi cùng đều gạt ra, ai nói gì đều ko nghe…cứ chìm đắm trong nỗi buồn và sầu bất tận, những cơn say như ko thể lết về nhà, ngày đó mình đã sút đi ko biết là bao nhiêu kí nữa, gầy lắm, ốm lắm…như thế đó, xa 1 người mình đã từng yêu, đã từng hy vọng…nó khó khăn lắm…
Tiếp gần cuối 2…
Trong cái giai đoạn đánh mất chính mình, cái giai đoạn khủng hoảng thực sự ấy, sau này mới biết là Hoàng với Trang nói mình như thế cho pé Nhi nghe…những cuộc gọi điện về, và những trận