Anh tìm tới quản gia Kim và ông đã kể tất cả cho anh nghe. Duy cố gắng chế ngự bản thân mình, cảm giác đau nhói ở tim chỉ là do anh làm việc và suy nghĩ quá nhiều, chính và vậy nó làm ảnh hưởng tới hệ miễn dịch ở tim và loam cho tim bị bệnh. Anh biết nghe chẳng logic tí nào, nhưng bây giờ anh chỉ nghĩ được tới đó thôi, nếu nghĩ thêm nữa, anh sợ mình cũng sẽ mít ướt như cô.
Anh đã không gặp cô mấy ngày liền, sáng đi từ rất sớm, đợi đến đêm khi cô đã ngủ say anh mới về nhà. Anh tự trách bản thân mình quá hèn nhát, đã không đủ can đảm để giành lấy cô. Ngày xưa, khi còn nhỏ, anh đã tự hứa với lòng mình sẽ không để những chuyện tình cảm vặt vãnh làm hỏng tình bạn, tình an hem giữa anh và Hạo Kì, anh luôn hứa với lòng như vậy. Đến bây giờ , anh mới biết điều đó khó thực hiện thế nào. Khó nhưng không có nghĩa là không làm được.
-Anh không thể đem lại hạnh phúc cho em vậy hãy để anh đưa em đến với người có thể làm em hạnh phúc.
10 ngày sau. Một người bạn của Duy tìm thấy Tiểu Mi ở một bụi rậm gần khu nhà hoang. Quần áo cô ướt sũng, trên người đầy những vết trầy xước, hai cổ tay cô tóe máu, lúc đến đã thấy Tiểu Mi nằm trên một vũng máu đỏ thẫm, máu phụt ra từ những vết cắt chi chít trên cổ tay.
-Tôi xin lỗi nhưng cô ấy mất máu quá nhiều, dầm mưa lâu ngày giữa mùa đông thế này dẫn đến viêm phổi, sốc nặng về tinh thần………aayshir có thể đợi kì tích xuất hiện.
Hạo Kì ngồi bên cô đã bao lâu rooid, anh không nhớ, anh chỉ còn nhớ là từ lúc đưa cô vào đây, anh đã ngồi đó, dù là ngày hay đêm. Anh nghe tiếng càu nhàu của những vị bác sĩ, rồi Thùy Mi, rồi Duy, rồi Thanh Tùng, Quản gia Kim và cả mẹ anh, họ bảo anh hãy về phòng nghỉ ngơi, anh nói chỉ một chút nữa thôi, một chút của anh cũng đã hơn một tuần rồi, nhưng không sao, anh không thấy mệt.
Và Tiểu Mi cũng đã tỉnh lại, thật không uổng công mấy ngày nay anh ngồi đợi cô.
-Hạo Kì à, em xin lỗi, em đã làm anh bị thương, anh không ghét em sao.
-Em ngốc, chỉ bị xước nhẹ thôi mà……..ngốc quá đi
Trời tối, Hạo Kì nằm bên cạnh cô, cô gối đâu lên tay anh, cũng đã rất lâu rồi anh không ôm cô thế này. Hạo Kì vuots những sợ tóc mềm, anh hôn nhẹ lên trán cô, cô nép sát vào người anh.
-Oa, có sao băng kìa, anh ước gì đi
-Em cũng ước một điều đi
-Em ước vết thương của anh nhanh chóng hồi phục và anh luôn luôn hạnh phúc.
-Em lại ngốc nữa rồi, em phải ước điều gì cho mình nữa chứ.
-Anh à, điều ước của em đã thành hiện thực rồi…………….đó là được ở cạnh anh như lúc này.
-…………………………….
-Kì à, em vẫn còn một điều ước nữa…………….đó là……………khi em chết……………anh cũng vẫn ôm em như thế này.
-Đồ ngốc………………………
Hạo Kì mở mắt do tiếng kêu ầm ĩ của cái đồng hồ báo thức, anh tắt đồng hồ rồi uể oải ngồi dậy. Vươn vai vài cái, anh tiến đến máy vi tính, ngồi xuống, mở hộp mail, đó là thói quen của anh từ hai năm nay. Khuôn mặt anh rạng rỡ khi trong hộp thư có mail.
” Hạo Kì của em, nhớ anh quá, bây giờ ở Anh đang lạnh lắm, em rất muốn chạy ngay về Việt Nam để được anh ôm cho đỡ lạnh. Công việc của em tiến triển tốt lắm anh à, mọi thứ đều rất thuận lợi, hôm nay, em vừa được cấp trên khen, anh thấy em giỏi không, hi hi. À, tí nữa em quên, anh và mẹ thế nào vẫn khỏe chứ, anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa nhé. Chồng có nhớ em không đó, hay là đang nhớ cô nào. Ukm…., Hạo Kì à em xin lỗi nhé, có việc đột xuất nên có lẽ phải vài tháng sau em mới có thể về Việt Nam, đừng giận em nhé anh. Yêu anh nhiều lắm.”
Buổi sáng hôm đó thật âm u, gió thổi từng đợt ngoài kia, Hạo Kì đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ngắn ngủi đó, sợ rằng mình sẽ bỏ sót chữ nào. Tiếng thở dài não nề lại vang lên, anh nở một nụ cười buồn, anh không giận cô, chỉ có cảm giác nhói ở trong lòng. Có lẽ, cô còn giận anh, nên đã không quay về để cô có cơ hội chuộc lỗi với cô.
-Anh không xứng đáng được tha thứ đúng không, em trừng phạt anh bằng cách không cho anh cơ hội chuộc lỗi, thì anh cũng sẽ tự trừng phạt bản thân mình…………………………….
2:am, sân bay Gatwick:
-Này Huyền Mi, cậu định về mà không báo trước với Hạo Kì sao?
-Ừ, cho anh ấy bất ngờ chút cũng vui mà, còn cậu gọi điện cho Hoàng Duy chưa Thùy Mi- Tiểu Mi mỉm cười dịu dàng quay ra phiá người đối diện.
– Mình nói với anh ấy là không cần qua sân bay đón mình đâu, bọn mình hẹn nhau ở quán L’amour.
Lạnh…
Chiếc máy bay cao
dần thoắt ẩn thoát hiện giữa bầu trời đêm Luân Đôn và từ từ mất hút.
2 năm 10 ngày
Luân Đôn thân yêu, tạm biệt…
***
Back in time: 4 năm trước
-Hạo Kì à….em vẫn còn một điều ước nữa…………đó là……….khi em chết……………anh……….cũng………sẽ………….ôm em thế này
-Đừng nói linh tinh mà………chết gì chứ…………cấm em nói từ đó một lần nữa………..nói nữa anh sẽ giận đó. Uhm nghĩ xem………….sau khi em hết bệnh, mình sẽ đi đâu xa nhé………..à, em thích trẻ con đúng không, em khỏe rồi, chúng ta sẽ sinh bao nhiêu đứa nhỉ, em thích mấy đứa, 5 hay 6, hay cả một đội bóng luôn nha.
-Xin lỗi anh…………..Hạo Kì………………
Mấy ngày sau, tình hình sức khỏe của Tiểu Mi càng ngày càng tệ, cô không ăn uống gì, mặc cho anh có dỗ thế nào, cô chỉ uống một ít sữa rồi lại nôn ra.
-Xin lỗi thiếu gia…………..cô ấy có dấu hiệu bài trừ không tiếp nhận thức ăn, tôi không chắc……..cô ấy……….có thể……………….-Vị bác sĩ già trong bộ Blue trắng bất lực khép nhẹ mắt.
Hạo Kì đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt đẹp bỗng trở nên tê dại vì đau đớn, anh lê bước nặng nhọc tiến vào phòng cách li….Trên giường bệnh, cô gái ấy đang ngủ, đôi mắt nhắm chặt. Hạo Kì đưa đôi bàn tay mơn nhẹ lên làn da tái nhợt. Không biết từ lúc nào, nước mắt anh đã thấm ướt đôi bàn tay cô.
-Vương…Hạo…Kì……………đừng khóc…………….em…………..không sao………..- Tiểu Mi nghẹn ngào
-Đồ ngốc………….anh đâu có khóc………..chỉ là…………mắt anh có bụi……………….- giọng anh run rẩy sũng nước.
-………………………………….
-Hạo Kì à, màu anh thích là màu xanh ngọc bích, anh thích nhất là ăn đồ ngọt, anh học dở nhất là môn tiếng anh, khi ngủ anh hay quay người sang trái, khi nghe nhạc, anh hay chống cằm suy nghĩ gì đó.
-Hạo Kì ghét mưa nhất, những ngày mưa, anh không đi đâu chỉ ở nhà, mặt mũi thì nhăn nhó suốt ngày. Anh có thói quen càng giận càng im lặng, lúc đó khuôn mặt anh thật sự rất đáng sợ. Hạo Kì rất ít nói, có gì anh cũng để trong lòng , cũng ít khi cười, nhưng khi cười thì rất đẹp, em ước một lần có thể khiến anh cười.
-Hạo Kì à, yêu em không? Em thì yêu anh rất nhiều, ngay từ hồi còn nhỏ cơ, em vẫn luôn lén nhìn và đi theo anh, anh có biết vì sao em luôn thích mưa không, vì , anh đã từng hứa sẽ trở về bên em vào một ngày mưa, thế là mỗi khi trời mưa, em vẫn thường đứng chờ trước cửa và mong anh sẽ trở về………………………
-Hạo Kì à, em không có gì đặc biệt cả, em chỉ có thể dành cho anh một tình yêu thật lớn, yêu anh hơn cả bản thân mình. Em không nói dối đâu, chưa bao giờ em hối hận vì đã yêu anh, Kì à, em vui