Đồ ngốc! Đứng lại cho anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Đồ ngốc! Đứng lại cho anh (xem 2214)

Đồ ngốc! Đứng lại cho anh


Duy bóp nát cái ly thủy tinh đựng nước trên tay anh, những mảnh thủy tinh rơi xuống mặt bàn, có mảnh ghim vào tay anh. Nước trong ly đổ ra ngoài hòa với máu trên tay anh, mặt anh tối sầm lại, chưa bao giờ cô thấy đôi mắt anh đáng sợ như hôm nay. Duy lấy lại bình tĩnh rồi đứng lên, cô vẫn ngồi chết trân tại chỗ, rước khi đi, anh nói với cô bằng giọng nhẹ tênh:


-Anh xin lỗi. Anh không muốn nghe điều đó
lần thứ hai


Cô là một người ngốc nghếch, ở bên anh cô vẫn không biết những thói quen của anh, không biết anh thích gì, ghét gì, cô không thể chuẩn bị những món ăn ngon như Hoài An đã từng làm cho anh, cô chỉ làm anh lo lắng, cô chỉ làm tổn thương anh, cô không muốn điều đó.


Duy đã hứa sẽ dẫn Tiểu Mi đi nhà sách, cô muốn tìm một vài cuốn sách để đọc cho đỡ buồn, anh muốn mua thêm sách làm tài liệu tham khảo, Hoài An vẫn còn đang ngủ say trên phòng do tối qua về rất muộn. Bàn tay anh đã được băng lại một cách cẩn thận, Tiểu Mi thấy anh khẽ nhíu mày khi dùng tay điều khiển chiếc vô lăng. Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm anh và cô, không ai nói gì.


Vì tay anh đang bị thương, cô không để anh đem sách vào phòng như mọi khi, Tiểu Mi nhanh chóng đem những túi sách nặng vào phòng đọc sách. Căn phòng nằm ở tầng 1, sát góc tường, giống như một thư viện thu nhỏ. Những lúc không có anh ở nhà, cô cũng thường vào đây, quét bụi, và sắp xếp lại những cuốn sách đặt không đúng chỗ. Ở đây còn có máy điều hòa và một chiếc ghế bành, không ít lần cô ngủ quên ở đó.


Tiểu Mi đem sách vào, sắp xếp những cuốn sách lên kệ, hôm nay, anh và cô mua khá nhiều sách, có cả những cuốn tiểu thuyết mua tặng Hoài An nữa. Cái kệ đựng sách khoa học hình như đã cũ lắm rồi, cô nghe thấy tiếng cọt kẹt và cái kệ khẽ rung rinh khi cô đặt sách lên.


Duy đi lên phòng khách sau khi đã cất xe, cứ im lặng mãi như vậy thì khó chịu lắm, cả đêm, anh không ngủ được, anh vẫn còn nhớ rất rõ đôi mắt sợ sệt của cô làm anh day dứt. Anh chạy vội lên phòng sách, có mấy cái kệ trong đó đã cũ lắm rồi, nếu cứ để sách lên thì nó sẽ đổ mất.


Mở cửa phòng sách, cô vẫn đang để những cuốn sách lên kệ, anh thấy cái kệ rung rinh, cô chỉ nghĩ cái kệ cũ quá nên vẫn tiếp tục làm, kệ sách rung càng ngày càng mạnh, bất chơt nó đổ nhào xuống, kéo theo những kệ sách bên cạnh. Hình ảnh cuối cùng, cô thấy , là anh chạy đến ôm chầm lấy cô, những cuốn sachs có bìa cứng rơi xuống, kệ gỗ đè lên lưng anh, máu từ đầu anh chảy xuống một hàng, đôi mắt anh khép lại, tiếng kêu của cô chìm trong đống đổ nát, sau đó mọi vật cũng tối sầm lại


Nghe tiếng đổ vỡ gần đó, cô giúp việc chạy vội lên, và kịp thời đưa anh và cô tới bệnh viện. Cô ngất đi do hoảng sợ, vết thương của anh được băng bó, do đến bệnh viện kịp thời nên cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là trong một thời gian dài không được cử động mạnh. Buổi tối, Tiểu Mi nằm rúc vào người anh nhưng vẫn tránh những vết thương.


-Ngốc à, anh sợ lắm đó, nếu anh không tới kịp thì sao.


-Anh à, em xin lỗi.


-Hứa với anh, đừng bao giờ rời khỏi anh, hứa với anh nhé………..


Cô nghe thấy tiếng anh thở đều đều


-Anh à, em chỉ có thể nói xin lỗi anh thôi


***


“Tiểu Mi”.”Tiểu Mi” văng vẳng bên tai có tiếng người, tiếng còi hú và ánh sáng lập lòe đâu đó. Mộtngười con trai bê bết máu rơi xuống vực biển sâu đen ngòm. Sóng gầm thét nuốt anh vào bụng biển


” Anh xin lỗi Tiểu Mi…Lời hứa với em…Là anh thất hứa!”


-KHÔNG ĐƯỢC!


Tiểu Mi bừng mình tỉnh dậy, lại là giấc mơ đó, người con trai đó, giọng nói đó. Nhưng………..cô không thể nhớ nổi anh ta là ai……………………..


Hạo Kì rúc thật sâu vào drap giường trong phòng ngủ, đã 5 năm rồi, vẫn là mùi hương ấy. 8h, anh vẫn không bước xuống giường, rồi sẽ có một cánh tay dịu dàng lay vai anh, khuôn mặt thanh tú của cô hiện ra dưới nắng, buổi sáng, nụ cười của cô thật đẹp, 5 năm, anh cứ nghĩ mình sẽ quên.


Hạo Kì không nhớ mình đã không ăn uống bao lâu rồi, nếu đói quá anh chỉ uống một vài ly sữa, không ai có thể hiểu rõ anh thích gì ghét gì như cô. Khi ngồi chung bàn, cô chỉ ăn qua loa lấy lên, mắt cứ nhìn anh chăm chú, miệng thì không ngừng hỏi thức ăn có vừa miệng không. Có lần trong khi ăn, Hạo Kì dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, anh hậm hực bỏ lên phòng. Thức ăn cô nấu là ngon nhất rồi, anh chỉ bực khi thấy những ngón tay băng chi chít, chắc là lại vụng về đề dao cứa vào tay rồi. Những đêm anh về khuya, anh không bao giờ ăn ở ngoài, cô chỉ mải lo thức ăn có vừa miệng hay không, anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng đôi mắt luôn hướng về phía cô, cô không biết điều đó.


***


Thùy Mi là cô bạn hồi nhỏ của Hạo Kì và Hoàng Duy, anh đã tình cờ gặp cô ở Mỹ, anh vẫn còn nhớ, hối còn đi học Thùy Mi là một cô nhóc bé tẹo vậy mà vài năm không gặp cô đã trở thành một quý cô xinh đẹp và quyến rũ.


Và nếu Thùy Mi không gọi cho anh vào một buổi chiều, nói rằng Duy đang bị thương, thì không biết anh sẽ ở nhà trong bao lâu nữa. Hạo Kì nhanh chóng chạy đến nhà của Hoàng Duy, ngôi nhà màu trắng có địa chỉ…………….


– Vết thương không nghiêm trọng đâu, đừng lo quá.


– Bị thương nặng vậy sao không nói cho em biết, nếu không phải Thùy Mi gọi, chắc định giấu em luôn hả?


– À, Thùy Mi hả, mấy hôm anh bị bệnh cô ấy hay tới đây lắm, cô ấy cũng đang trên đường tới đây đó


– Uhm, em tình cờ qua Mỹ và gặp Thùy Mi, bây giờ cô ấy khác xưa nhiều thật.


– Anh cũng thấy vậy, cô ấy trưởng thành hơn xưa nhiều, à , sẵn tiện anh cũng muốn giới thiệu với cậu một người.


– Là Hoài An à, em biết cô ấy mà, giới thiệu làm gì…………….?


– Không phải Hoài An, là một……người rất đặc biệt………Uhm…..cô ấy vừa mới đi ra ngoài một chút…chắc cũng sắp về rồi…..


“Kính coong”


-Ah, chắc là cô ấy đó, để anh ra mở cửa


-Thôi, anh ngồi đó đi, để em ra mở cửa cho


***


Chiều những ngày mưa, gió thổi nhè nhẹ. Tiểu Mi bước ra khỏi thư viện đọc sách, những cơn gió lạnh ùa về khiến thân hình của cô run lên trong gió.


Tiểu Mi pov’: Tại sao, vào những ngày mưa, mình lại luôn có cảm giác hình như là có ai đó đang chờ mình.- end pov’.


Cô chạy thật nhanh về ngôi nhà màu trắng, trong màn mưa dày đặc trắng xóa, căn nhà màu trắng dần hiện ra, cô nhìn thấy một người đưa thư đứng trước cửa nhà, rồi cánh cửa nhà mở ra, cô háo hức chạy thật nhanh tới để khoe với Duy cuốn sách cô mới đọc hôm nay nó có tựa đề là ” Đỏ như màu máu”.


Bỗng dưng Tiểu Mi đứng khựng lại, người ra mở cửa, là một người khác, không phải là Duy. Tim cô lỡ đi một nhịp, cái dáng cao cao, gương mặt đó, nụ cười đó……rất quen……như là……………..


Mọi thứ trước mắt Tiểu Mi nhạt nhòa, hình như cô đang khóc, nước mắt và mưa hòa lẫn vào nhau mặn đắng. Tim bất chợt nhói lên từng cơn khi nhìn thấy anh, Tiểu Mi dần ngã quỵ, cô tựa người cố dấu mình sau thân cây, rồi òa khóc nức nở, những hình ảnh chập chờn không rõ nét lại hiện ra.


“- Anh sẽ trở về, vào một ngày mưa………….đừng khóc……….em là ngôi sao của anh…………Tiểu Mi”


Mọi thứ bỗng c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cho anh đi, giờ còn ai coi trọng chuyện trinh tiết nữa đâu

Đọc Truyện Đừng Đùa Với Gái Hư Voz Full

Đọc Truyện Vì Đó Là Em Voz Full

Đọc Truyện Cấp 3... Voz Full

Tưởng giả vờ hóa ra thành chồng của bạn thân thật