ông nghiêm trọng thế chứ? _ Kì Lâm nói với cô.
- Nếu ý chí của cô ấy đủ mạnh mẽ để vượt qua cơn nguy kịch này, chúng tôi cũng không chắc được rằng, sau khi tỉnh lại cô ấy có mang theo di chứng gì không.
Cô và Kì Lâm nuốt khan, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Tuy không ưa gì Gia Linh, nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn và là chị của Gia Tuệ.
- Không! _ cô bỗng khẳng định lớn, khiến mọi sự chú ý đều tập trung về phía cô.
Cô mạnh dạng bước tới, đứng trước mặt bác sĩ.
- Không lẽ đã hết cách sao ạ?
- Cách không phải không có…
- Vậy thì làm đi!
- Nhưng quan trọng là sau này, khi bệnh nhân tỉnh lại, cơ hội làm lại người bình thường chỉ là 30%.
- …Gia Tuệ! _ cô quay sang nói với Gia Tuệ. – Cô ấy là chị cậu, cho dù chỉ còn 1% cơ hội đi chăng nữa thì cũng phải thử. Biết đâu, ông trời sẽ thương tình mà cho Gia Linh 1% cơ hội ấy.
- Để chúng tôi có thể điều trị, mong cô kí vào giấy thỏa thuận này, nếu lỡ có điều gì đáng tiếc xảy ra, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm về phía bệnh nhân.
Gia Tuệ cố gắng nghe hết những gì bác sĩ nói, mặt cô bé tái đi, chân tay lạnh ngắt.
Hắn chỉ đứng im, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
- Quyết định nhanh đi! _ hắn nói như đang ra lệnh.
Gia Tuệ nắm chặt tay hình nắm đấm, run rẩy.
- Mong cô quyết định nhanh giúp tôi! Bệnh nhân đang có biểu hiện rất xấu.
Đưa tay rồi lại rụt lại, Gia Tuệ run lẩy bẩy, không kiềm chế được bản thân khiến mình bình tĩnh. Gia Tuệ cầm lấy cây bút trên tay bác sĩ, chần chừ, lưỡng lự, đắn đo mãi…
Hơn ai hết, chính Gia Tuệ biết rõ rằng vì sao Gia Linh đến nông nỗi này. Nếu cô kí vào tờ giấy này, biết đâu sẽ như cô nói, ông trời sẽ cho Gia Linh một cơ hội nữa. Nhưng nếu không, có phải Gia Linh sẽ thành một người khiếm khuyết không? Chắc chắn, cô ấy sẽ không chịu nổi cú sock ấy. Và nếu Gia Tuệ không kí thì có phải đã bỏ lỡ 30% cơ hội được sống của Gia Linh mất rồi không???
Dù thế nào thì cũng cần đưa ra một quyết định. Ngay bây giờ.
Cuối cùng, Gia Tuệ đã chọn cách nhắm chặt mắt lại và kí cho xong.
*Nếu chị tỉnh lại mà đủ “tròn”, tôi sẽ cảm kích chị rất nhiều. Nếu không, tôi sẽ thay ông ấy trả lại chị những gì chị bị khuyết…* _ Gia Tuệ tự nhủ.
…
- Gia Linh… Tại sao bạn ấy lại… _ cô ngập ngừng hỏi.
“Rinh rinh rinh” _ điện thoại Kì Lâm đổ chuông.
-
Alo!
- “…”
- Vầng!
Cô nhìn Kì Lâm
- Có chuyện gì à?
- Tu viện có việc về trước, mày có về với tao luôn không?
- Ờ, vậy để tao đến phụ mày một tay.
- Thế cũng được, đi.
- Uhm!
…
“Cạch”
Cô và Kì Lâm vừa quay đi được vài bước thì cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra.
- Hiện, ngân hàng máu của chúng tôi đã hết, một bệnh nhân đang cần rất nhiều máu để được cứu sống. Có ai thuộc nhóm máu A hoặc O ở đây không? Bệnh nhân đang rất cần được giúp đỡ.
Cô chựng lại khi nghe một vị y tá nói.
- Sao vậy? _ Kì Lâm hỏi.
- Tao thuộc nhóm máu A.
- Rồi sao?
- Có người cần máu.
- Mày định cho à?
- Có chút máu thôi mà.
- Chậc… cứu người là một việc tốt, vậy mày ở đây, tao đi trước nghen.
- Uhm! Có gì gọi tao, lát tao ghé.
- Ờ, bye! _ Kì Lâm vẫy tay rồi chạy nhanh đi.
- Xin hỏi lại, có ai…
- Tôi thuộc nhóm máu A. _ cô vừa giơ tay, vừa chạy nhanh đến.
- Tốt quá, mời bạn theo tôi. _ cô y tá mở cửa rộng ra hơn để cô vào.
- Nhanh chút đi bạn, anh ấy sắp không chịu nổi nữa rồi. _ cô y tá bước vội.
- Vâng ạ!
………….ooo
Chương 56
Chương 56:
Vì tình hình cấp bách nên cô được chỉ định nằm cạnh bệnh nhân để truyền máu trực tiếp đến bệnh nhân.
Cô rất sợ nhìn kim chích với những ống dài lòng thòng kia nên từ khi nằm lên giường cô liền nhắm chặt mắt, nắm chặt hai tay hình nắm đấm rồi mặc cho các vị “xử lí”.
- Thả lỏng ra đi bạn, gồng mình sẽ làm bạn đau và ảnh hưởng đến quá trình cho và nhận máu đó. Đừng căng thẳng, không có gì ghê gớm đâu. _ cô y tá.
- Hì… _ cô nhăn mặt, cười gượng.
Cô dấu đi sự sợ hãi và căng thẳng, cố lấy vẻ bình tĩnh lại.
Chỉ cách người mình cho máu là bệnh nhân kia một khoảng không khí trong suốt và bức mành che mỏng thôi, nhưng cô thậm chí không giám ngoái sang nhìn hay tò mò xem người ấy là ai. Nếu nhìn sang, có lẽ đã…
……ooo
- Xong rồi, cảm ơn bạn!
- Dạ? _ cô giật mình, mở mắt ra.
- Bây giờ bạn có thể ra ngoài được rồi.
- Dạ.
Cô không nghĩ lại nhanh đến thế, mới nhắm mắt để đó một tẹo đã xong rồi…
- Hết thật rồi sao? _ vị bác sĩ với toàn bộ đều bịt kín, chỉ hở mỗi đôi mắt, hai tay đi găng tay dính đầy máu.
- Vâng thưa bác sĩ! _ cô y tá.
- Cậu ta vẫn không ngừng chảy máu, vết đạn lại ở chỗ hiểm, nếu không có máu cung ứng thêm chắc chắn cậu ta sẽ không qua khỏi.
- Nhưng ngân hàng máu của chúng ta đã hết, người cho máu thì đã cho hết tiêu chuẩn một lần cho rồi, đành chịu thôi bác sĩ ạ.
- Tôi có thể cho thêm mà. _ cô bỗng lên tiếng.
Tất cả những người có mặt ở đó đều nhìn cô kì lạ. Thì ra cô vẫn chưa ra ngoài, mặc dù đã được mời ra.
- … _ bác sĩ nhìn qua cô y tá.
- Đây là người mới cho máu bệnh nhân xong ạ.
- Ra ngoài đi! _ vị bác sĩ lạnh lùng.
- Nhưng anh ta sẽ… nếu không được nhận máu từ tôi.
- Tôi đã nói bạn hãy ra ngoài rồi mà, đây không phải chỗ có thể chơi đâu. Mời bạn ra ngoài giúp chúng tôi. _ cô y tá đẩy cô ra.
- Không, làm ơn để tôi được cho máu đi mà! _ cô nhất quyết không đi.
- Ô hay, có ai năn nỉ để được cho máu như cô không? Cô đã cho rồi, chúng tôi đã lấy hết tiêu chuẩn của một lần rồi. Tuy chúng tôi rất cảm ơn vì cô đã cho bệnh nhân máu, nhưng việc này không liên quan đến cô, mời cô ra khỏi đây!
- Sao lai không? Tôi vừa cho đi một lượng máu để mong cứu sống bệnh nhân kia, ấy thế mà giờ đứng im để người đó chết sao? Tôi cho hay không cũng bằng nhau à? Tôi biết, tôi rất khỏe mà, tôi không sao, hãy lấy đủ lượng máu cứu bệnh nhân đó đi! Tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì mà. _ cô nắm lấy áo y tá nài nỉ.
Cô y tá khó xử nhìn sang vị bác sĩ.
- Bệnh nhân sẽ không chờ được lâu đâu. _ cô nói như một vị bác sĩ thực thụ.
Vị bác sĩ không nói gì, chỉ nhìn cô y tá một lần rồi quay lại bàn mổ của mình.
- Thật là… bạn nằm lên giường đi. _ cô y tá nói.
- Vâng ạ! _ cô nhanh nhảu.
Tất cả chỉ biết dành cho cô cái lắc đầu không hiểu nổi. Không biết có ai như cô vì một người xa lạ mà mạo hiểm cho tính mạng mình hay không nữa. Lúc này, thực sự cô không nghĩ được nhiều, chỉ biết rằng có gì đó luôn thôi thúc cô phải cứu người ấy bằng được.
___o0o____
Hắn đứng ngoài mà thấp thỏm không yên.
- Anh lo lắng à? _ Gia Tuệ hỏi.
- … Không lo được không?
- Cho ai? _ Gia Tuệ ngước lên, nhìn thẳng vào hắn.
- …
- Chỉ cho máu thôi, không sao đâu. _ Gia Tuệ nói không đầu không đuôi.
- Liên quan gì đến anh?
- Anh có tình cảm với…
- Em lên xem ông ấy có sao không, cú ngã không xoàng đâu. Ở đây có anh lo rồi, yên tâm đi! _ hắn cố tình lảng tránh câu nói của Gia Tuệ.
- … _ Gia Tuệ hiểu ý nên đành ngậm ngùi làm theo. – Vâng! Ở đây nhờ anh! _ cô bé nói rồi đứng dậy.
Hắn nhìn Gia Tuệ rảo bước cho đến khi khuất hẳn mới đút tay vào túi quần, nhắm hờ mắt, dựa lưng vào tường, suy tư.
…………ooo
“Cạch” _ cửa phòng mở, cô chậm rãi bước ra, môi trắng bệt.
- Em không sao chứ? _ hắn đỡ lấy tay cô từ cô y tá.
- …
- Cô ấy cần được nghỉ ngơi và chăm sóc đặc biệt đó. Cô ấy “mất” máu không kém gì người đang nằm trong kia đâu.
- Cảm ơn chị! _ h
- Nếu ý chí của cô ấy đủ mạnh mẽ để vượt qua cơn nguy kịch này, chúng tôi cũng không chắc được rằng, sau khi tỉnh lại cô ấy có mang theo di chứng gì không.
Cô và Kì Lâm nuốt khan, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Tuy không ưa gì Gia Linh, nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn và là chị của Gia Tuệ.
- Không! _ cô bỗng khẳng định lớn, khiến mọi sự chú ý đều tập trung về phía cô.
Cô mạnh dạng bước tới, đứng trước mặt bác sĩ.
- Không lẽ đã hết cách sao ạ?
- Cách không phải không có…
- Vậy thì làm đi!
- Nhưng quan trọng là sau này, khi bệnh nhân tỉnh lại, cơ hội làm lại người bình thường chỉ là 30%.
- …Gia Tuệ! _ cô quay sang nói với Gia Tuệ. – Cô ấy là chị cậu, cho dù chỉ còn 1% cơ hội đi chăng nữa thì cũng phải thử. Biết đâu, ông trời sẽ thương tình mà cho Gia Linh 1% cơ hội ấy.
- Để chúng tôi có thể điều trị, mong cô kí vào giấy thỏa thuận này, nếu lỡ có điều gì đáng tiếc xảy ra, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm về phía bệnh nhân.
Gia Tuệ cố gắng nghe hết những gì bác sĩ nói, mặt cô bé tái đi, chân tay lạnh ngắt.
Hắn chỉ đứng im, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
- Quyết định nhanh đi! _ hắn nói như đang ra lệnh.
Gia Tuệ nắm chặt tay hình nắm đấm, run rẩy.
- Mong cô quyết định nhanh giúp tôi! Bệnh nhân đang có biểu hiện rất xấu.
Đưa tay rồi lại rụt lại, Gia Tuệ run lẩy bẩy, không kiềm chế được bản thân khiến mình bình tĩnh. Gia Tuệ cầm lấy cây bút trên tay bác sĩ, chần chừ, lưỡng lự, đắn đo mãi…
Hơn ai hết, chính Gia Tuệ biết rõ rằng vì sao Gia Linh đến nông nỗi này. Nếu cô kí vào tờ giấy này, biết đâu sẽ như cô nói, ông trời sẽ cho Gia Linh một cơ hội nữa. Nhưng nếu không, có phải Gia Linh sẽ thành một người khiếm khuyết không? Chắc chắn, cô ấy sẽ không chịu nổi cú sock ấy. Và nếu Gia Tuệ không kí thì có phải đã bỏ lỡ 30% cơ hội được sống của Gia Linh mất rồi không???
Dù thế nào thì cũng cần đưa ra một quyết định. Ngay bây giờ.
Cuối cùng, Gia Tuệ đã chọn cách nhắm chặt mắt lại và kí cho xong.
*Nếu chị tỉnh lại mà đủ “tròn”, tôi sẽ cảm kích chị rất nhiều. Nếu không, tôi sẽ thay ông ấy trả lại chị những gì chị bị khuyết…* _ Gia Tuệ tự nhủ.
…
- Gia Linh… Tại sao bạn ấy lại… _ cô ngập ngừng hỏi.
“Rinh rinh rinh” _ điện thoại Kì Lâm đổ chuông.
-
Alo!
- “…”
- Vầng!
Cô nhìn Kì Lâm
- Có chuyện gì à?
- Tu viện có việc về trước, mày có về với tao luôn không?
- Ờ, vậy để tao đến phụ mày một tay.
- Thế cũng được, đi.
- Uhm!
…
“Cạch”
Cô và Kì Lâm vừa quay đi được vài bước thì cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra.
- Hiện, ngân hàng máu của chúng tôi đã hết, một bệnh nhân đang cần rất nhiều máu để được cứu sống. Có ai thuộc nhóm máu A hoặc O ở đây không? Bệnh nhân đang rất cần được giúp đỡ.
Cô chựng lại khi nghe một vị y tá nói.
- Sao vậy? _ Kì Lâm hỏi.
- Tao thuộc nhóm máu A.
- Rồi sao?
- Có người cần máu.
- Mày định cho à?
- Có chút máu thôi mà.
- Chậc… cứu người là một việc tốt, vậy mày ở đây, tao đi trước nghen.
- Uhm! Có gì gọi tao, lát tao ghé.
- Ờ, bye! _ Kì Lâm vẫy tay rồi chạy nhanh đi.
- Xin hỏi lại, có ai…
- Tôi thuộc nhóm máu A. _ cô vừa giơ tay, vừa chạy nhanh đến.
- Tốt quá, mời bạn theo tôi. _ cô y tá mở cửa rộng ra hơn để cô vào.
- Nhanh chút đi bạn, anh ấy sắp không chịu nổi nữa rồi. _ cô y tá bước vội.
- Vâng ạ!
………….ooo
Chương 56
Chương 56:
Vì tình hình cấp bách nên cô được chỉ định nằm cạnh bệnh nhân để truyền máu trực tiếp đến bệnh nhân.
Cô rất sợ nhìn kim chích với những ống dài lòng thòng kia nên từ khi nằm lên giường cô liền nhắm chặt mắt, nắm chặt hai tay hình nắm đấm rồi mặc cho các vị “xử lí”.
- Thả lỏng ra đi bạn, gồng mình sẽ làm bạn đau và ảnh hưởng đến quá trình cho và nhận máu đó. Đừng căng thẳng, không có gì ghê gớm đâu. _ cô y tá.
- Hì… _ cô nhăn mặt, cười gượng.
Cô dấu đi sự sợ hãi và căng thẳng, cố lấy vẻ bình tĩnh lại.
Chỉ cách người mình cho máu là bệnh nhân kia một khoảng không khí trong suốt và bức mành che mỏng thôi, nhưng cô thậm chí không giám ngoái sang nhìn hay tò mò xem người ấy là ai. Nếu nhìn sang, có lẽ đã…
……ooo
- Xong rồi, cảm ơn bạn!
- Dạ? _ cô giật mình, mở mắt ra.
- Bây giờ bạn có thể ra ngoài được rồi.
- Dạ.
Cô không nghĩ lại nhanh đến thế, mới nhắm mắt để đó một tẹo đã xong rồi…
- Hết thật rồi sao? _ vị bác sĩ với toàn bộ đều bịt kín, chỉ hở mỗi đôi mắt, hai tay đi găng tay dính đầy máu.
- Vâng thưa bác sĩ! _ cô y tá.
- Cậu ta vẫn không ngừng chảy máu, vết đạn lại ở chỗ hiểm, nếu không có máu cung ứng thêm chắc chắn cậu ta sẽ không qua khỏi.
- Nhưng ngân hàng máu của chúng ta đã hết, người cho máu thì đã cho hết tiêu chuẩn một lần cho rồi, đành chịu thôi bác sĩ ạ.
- Tôi có thể cho thêm mà. _ cô bỗng lên tiếng.
Tất cả những người có mặt ở đó đều nhìn cô kì lạ. Thì ra cô vẫn chưa ra ngoài, mặc dù đã được mời ra.
- … _ bác sĩ nhìn qua cô y tá.
- Đây là người mới cho máu bệnh nhân xong ạ.
- Ra ngoài đi! _ vị bác sĩ lạnh lùng.
- Nhưng anh ta sẽ… nếu không được nhận máu từ tôi.
- Tôi đã nói bạn hãy ra ngoài rồi mà, đây không phải chỗ có thể chơi đâu. Mời bạn ra ngoài giúp chúng tôi. _ cô y tá đẩy cô ra.
- Không, làm ơn để tôi được cho máu đi mà! _ cô nhất quyết không đi.
- Ô hay, có ai năn nỉ để được cho máu như cô không? Cô đã cho rồi, chúng tôi đã lấy hết tiêu chuẩn của một lần rồi. Tuy chúng tôi rất cảm ơn vì cô đã cho bệnh nhân máu, nhưng việc này không liên quan đến cô, mời cô ra khỏi đây!
- Sao lai không? Tôi vừa cho đi một lượng máu để mong cứu sống bệnh nhân kia, ấy thế mà giờ đứng im để người đó chết sao? Tôi cho hay không cũng bằng nhau à? Tôi biết, tôi rất khỏe mà, tôi không sao, hãy lấy đủ lượng máu cứu bệnh nhân đó đi! Tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì mà. _ cô nắm lấy áo y tá nài nỉ.
Cô y tá khó xử nhìn sang vị bác sĩ.
- Bệnh nhân sẽ không chờ được lâu đâu. _ cô nói như một vị bác sĩ thực thụ.
Vị bác sĩ không nói gì, chỉ nhìn cô y tá một lần rồi quay lại bàn mổ của mình.
- Thật là… bạn nằm lên giường đi. _ cô y tá nói.
- Vâng ạ! _ cô nhanh nhảu.
Tất cả chỉ biết dành cho cô cái lắc đầu không hiểu nổi. Không biết có ai như cô vì một người xa lạ mà mạo hiểm cho tính mạng mình hay không nữa. Lúc này, thực sự cô không nghĩ được nhiều, chỉ biết rằng có gì đó luôn thôi thúc cô phải cứu người ấy bằng được.
___o0o____
Hắn đứng ngoài mà thấp thỏm không yên.
- Anh lo lắng à? _ Gia Tuệ hỏi.
- … Không lo được không?
- Cho ai? _ Gia Tuệ ngước lên, nhìn thẳng vào hắn.
- …
- Chỉ cho máu thôi, không sao đâu. _ Gia Tuệ nói không đầu không đuôi.
- Liên quan gì đến anh?
- Anh có tình cảm với…
- Em lên xem ông ấy có sao không, cú ngã không xoàng đâu. Ở đây có anh lo rồi, yên tâm đi! _ hắn cố tình lảng tránh câu nói của Gia Tuệ.
- … _ Gia Tuệ hiểu ý nên đành ngậm ngùi làm theo. – Vâng! Ở đây nhờ anh! _ cô bé nói rồi đứng dậy.
Hắn nhìn Gia Tuệ rảo bước cho đến khi khuất hẳn mới đút tay vào túi quần, nhắm hờ mắt, dựa lưng vào tường, suy tư.
…………ooo
“Cạch” _ cửa phòng mở, cô chậm rãi bước ra, môi trắng bệt.
- Em không sao chứ? _ hắn đỡ lấy tay cô từ cô y tá.
- …
- Cô ấy cần được nghỉ ngơi và chăm sóc đặc biệt đó. Cô ấy “mất” máu không kém gì người đang nằm trong kia đâu.
- Cảm ơn chị! _ h