Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? (xem 4678)

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

ng là… ẹp gioai hơn cậu, lãnh đạm hơn cậu và vi vi vu vu mà kiểu boy đó rất được “chuộng” thời nay đối với các nàng (trừ cô ra Gia Bảo của ta ới!).
- Còn cậu? _ cô “nhe nanh”
- Hở?
- Cậu không đến được cũng phải báo tớ một tiếng chứ cậu có biết mọi người chờ cậu suốt mấy giờ liền không?
- Còn cậu?
- …
- Cậu có chờ tớ không? _ cậu bỗng đổi giọng trầm.
- Chờ cậu đến giờ luôn nè, hứ. _ cô lườm yêu.
- Tớ xin lỗi!
- Tớ biết cậu có việc bận nên mới thế nhưng lần sau cậu nhớ nói với tớ để tớ yên tâm nữa.
- Uhm! Tớ hứa mà! _ cậu nói rồi kéo cô vào ôm chặt lấy cô, nhẹ rúc vào mái tóc buông xõa của cô dù nó vẫn còn hơi ẩm vì nước.
- Cậu cậu… mọi người nhìn kìa, cậu làm gì vậy?
- Nạp năng lượng.
- Nhưng người ta…
- Mặc kệ họ!
Cuối cùng thì năng lượng của cậu cũng được nạp đầy, cậu quyết định sẽ không thắc mắc nhiều về những điều cậu thấy hôm nay nữa vì… đơn giản thôi, vì cậu tin cô. Còn cô, cô vẫn chưa biết được có chuyện gì đang đến với cậu, cô chỉ cần biết rằng mình vẫn là nguồn năng lượng tiếp thêm sức mạnh cho cậu là đủ rồi. không chỉ có cô là năng lượng của cậu mà chính cậu còn là nguồn năng lượng của cô nữa. Phải, họ là năng lượng của nhau…
♥♥♥ + ♥♥♥
Chương 46
Một ngày mới lên dần đẩy lùi màn đêm đen tối qua đi, mặt trời chiếu những tia nắng le lói qua tán lá để những giọt sương của buổi sớm tinh khôi từng giọt nhiễu xuống đất như cung cấp thêm nhựa sống cho mặt đất này.
Cô thức giấc với một tâm trạng không thể nào tốt hơn, vội mở của sổ đón những cơn gió mát và chậm rãi hít thở thật sâu để đưa khí vào đầy phổi làm nó trong sạch hơn.
- Ô Gia Bảo. _ cô giật mình khi thấy cậu đang đứng trước cổng nhìn cô từ lúc nào.
- Cậu đến sớm vậy? Mà đến sao không vào? _ cô vội chạy thật nhanh xuống mở cửa cho cậu vào
- Nhớ bé kưng đến không được hở? _ cậu ghé gần mặt cô nói.
Lại đỏ mặt rồi, cô chào cậu buổi sáng bằng hai má ửng đỏ như mặt trời bé con của mình. Nhìn cô thẹn thùng vì mình cậu thấy vui vui lâng lâng khó tả, có khi nào vì lí do này mà cậu thích cô không nhỉ? Câu hỏi đó bỗng thoáng qua cậu.
- Cậu đừng có đỏ mặt trước mặt tên nào đó khác tớ biết chưa?
- Gì? Tại tại sao?
- Lúc ấy nhìn cậu như cô mặt trời ý.
- Ô hô trên trời có ông mặt trời rồi bây giờ có cô mặt trời nữa cho đẹp hen, mắc chi nhắc tớ không được đỏ? _ cô nhướn mày.
- Tớ không thích có ai bị cậu làm “say nắng” nữa đâu. _ cậu vừa nói vừa đi vào nhà.
- Gì? “Say nắng” á?… chậc chậc. _ cô gãi đầu không hiểu.
- …
- Mà dạo này cậu có hay liên lạc với song Lâm nhà mình không? Nghỉ hè là chúng nó mất hút luôn hà. _ cô hỏi.
- Không, còn cậu?
- Tớ không liên lạc được với bọn nó chả biết nhà ấy sao rồi nhỉ? Híhí
- Nội đâu Na? _ cậu hỏi.
- Tập thể dục với ngoại ngoài công viên yêu dấu rầu.
- Chị Trâm Anh?
- Um…
- Vậy là nhà còn mình tớ với cậu sao? _ cậu nói với ánh mắt ranh mãnh.
- Còn ai nữa sao? _ cô không hiểu ý nên thản nhiên trả lời. – À đợi tớ xí! _ cô nói rồi dọt lên phòng mình.
Lát sau cô quay lại với một chiếc phong bì huơ huơ trên tay.
- Gì đây? _ cậu hỏi.
- Tớ không biết.
- Sao đưa tớ?
- Không phải cậu mà là tớ với cậu.
- Là sao?
- Cậu còn nhớ cái hôm Yuu đến tìm cậu không?
- … _ cậu nhíu mày. – Uhm!
- Hôm đó cậu đi xong tớ về lớp thì có người đến tìm tớ nhưng khi tớ ra gặp thì không thấy ai mà chỉ còn lại cái này, trên này có ghi gửi tớ với cậu.
- Sao cậu không đọc trước?
- Thì… cái này gửi cho cả hai chứ đâu phải mình tớ.
- Vậy giờ cậu mở đi.
Chỉ chờ mỗi câu nói này của cậu, cô xé đầu phong thư lấy ra một tờ giấy bên trong được gấp phẳng phiu…
Tờ giấy mở ra cũng là lúc mắt cô căng lên, đọc đến đâu mắt cô tròn to đến đó. Một bảng thống kê với những con số và dòng chữ được nhập bằng máy.
Trông cô có vẻ lạ, miệng cứ liên tục mấp máy mà không nói nên lời cậu liền đứng dậy đứng ra phía sau cô đọc tờ giấy…
Ngược lại với cô cậu có vẻ bình thản như chả có chuyện gì và quay về chỗ ngồi, bắt chân hình chữ ngũ, ôm chiếc gối vào cậu nói:
- Cậu ngạc nhiên lắm à?
Cô như giật mình bởi câu hỏi của cậu.
- Vậy ý cậu là cái này nó bình thường á?
Cậu nhún vai cười trừ.
- Hừm… tại mi mà ta mất ăn mất ngủ bao ngày grư grư. _ cô bắm chặt tờ giấy tức muốn xịt khói.
- Tớ đã bảo là cậu đừng quan tâm còn gì?
- Mà này… cậu biết trước rồi phải không?
- … _ cậu không nói gì.
- Vậy sao cậu không nói?
- Nói rồi xũng có làm được gì không?
- Nhưng… nhưng ai có thể thay đổi vị trí trên bảng xếp hạng một cách ngoạn mục thế chứ? Tại sao?
- …
- A _ cô bật dậy. – Hay lão cú mèo ấy vẫn hận chuyện tớ với cậu giúp tía Khánh nên giờ trả thù?
- … _ cậu im lặng, vờ cầm cuốn tạp chí lên đọc nhưng thực chất cậu đang nghe cô nói.
- Sao cậu cứ thản nhiên đến thấy ghét thế hở? _ cô chống nạnh.
- Cũng có làm được gì đâu, mình cứ làm những gì mình thấy thoải mái là được dù sao đó cũng chỉ là vị trí trên một tấm bảng lạnh tanh thôi mà.
- Nhưng đó là công sức của tớ và cậu mà, sự cố gắng và cả hy vọng nữa.
- Cậu đã biết được sự thật cậu được đáp trả lại công sức và cả niềm hy vọng ấy là đủ rồi, hay… cậu cần sự công nhận của mọi người nữa?
- Ý cậu là để tớ khoe mẽ hả?
- … _ cậu nhìn cô không nói gì.
Thực chất cậu chỉ muốn tốt cho cô không muốn cô dính dáng thêm vào chuyện này để rồi lãnh hậu quả. Phải rồi cậu không nói sao cô biết chứ nhưng nếu nói ra với tính cách của cô thì liệu có để yên chuyện này trôi đi êm xuôi không??? Ai cũng biết rằng câu trả lời là không, vì vậy cậu chọn cách im lặng.
- Nếu hai đứa mình cãi nhau chỉ vì chuyện này thì không đáng chút nào đâu, để nó lùi vào quá khứ đi! _ cô nói.
Cậu tròn mắt nhìn cô, mới lúc nãy còn phản ứng gay gắt mà giờ đã quay ngoắt 180o rồi.
Cậu nhíu mày nhìn cô tỏ vẻ nghi ngờ.
- Để tớ vào lấy bánh cậu ăn hen. _ cô nói rồi đứng dậy chạy vào bếp.
Lấy bánh chỉ là một cái cớ, thực chất cô đang tránh né ánh mắt cậu nhìn cô khiến cậu nghi ngờ. Nhưng cô nào biết cậu đã biết tỏng ý định trong bộ não cứng nhắc của cô kia rồi.
*Mà cái này là của ai gửi đến nhỉ?* _ cô tự hỏi.
“Bịch bịch bịch” _ tiếng chân Trâm Anh vội vã từ trên phòng chạy xuống.
- Ơ về hồi nào vậy? Mà giờ chị định đi đâu ạ? _ cô hỏi.
- Chị… ờm chị chị đi hóng mát chút, hai đứa ở nhà nhé!
- Vâng!
- Thế mà nói nhà còn có hai đứa mình cơ đấy. _ cậu lườm yêu.
- Hồi nãy chị ra ngoài mà về hồi nào vậy ta? _ cô đặt đĩa bánh xuống bàn rồi vuốt cằm “suy tư” – Mà sáng nắng nóng thế này có ai đi hóng mát không ta?
- Có chị rồi đó, cậu có muốn không? Tớ đưa cậu đi hen?
- Hừm… _ cô nheo mắt.
- Sao?
- Đi thì đi.
- Ờ thì đi! _ cậu nói rồi ra xỏ dày luôn.
- …
- Mà đi đâu nhỉ? _ cô hỏi.
- Công viên.
- Nhàm rồi.
- Đi mà.
- Không, hay tu viện Maria đi?
- Công viên.
- Tu viện.
- Công viên.
- @$$^#%$@%$…
Trên đường lại xuất hiện hai đứa con nít chí chóe nhau để dành chỗ đi chơi.
- Thì cả hai, được chưa? _ cậu nói.
- Có thế chứ! Vậy đi tu viện trước ha?
- Công viên.
- Tu viện.
- @#$#^$…
(Haizzz hai cái con người này… thật là… haizzz bó toàn thân)
“Chỉ một mình anh lặng yên ngắm nhìn
Người người sải bước từng đôi trên đường
Bởi vì anh vẫn đợi chờ, bởi vì anh vẫn đợi chờ
Chờ cho em sẽ nhận ra anh là tình yêu của em…” _ điện thoại Quốc đổ chuông…
Màn hình sáng hiện lên một số lạ không

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Choáng Váng Phát Hiện Ra “Bộ Mặt Thật” Của Bạn Gái Hotgirl Nhờ… Một Cơn Mưa Rào

Nơi ấy bình yên

Hot girl facebook Thái Lan: Arisara Karbdecho

Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí

Miracles In December