Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? (xem 4646)

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

đang đứng… Gia Tuệ cúi đầu lịch sự chào tất cả.
- Tự nhiên chút đi. _ Gia Linh lên tiếng.
- Chà hôm nay có vẻ đông đủ nhỉ, tất cả nâng một ly chứ. _ hắn đề nghị. – phục vụ. _ hắn gọi một người phục vụ đang bưng khay rượu đi qua đó.
Không muốn nhưng cuối cùng tất cả cũng cầm trên tay một ly rượu theo ý hắn.
“Cách” _ bốn ly rượu chạm nhau.
Uống xong ngụm rượu Gia Tuệ đặt ly rượu xuống chiếc bàn cạnh đó, có vẻ lúng túng.
- Em xin lỗi! Em đi trước. _ nói xong Hia Tuệ hòa vào làn người đông đúc và nhanh chóng khuất trong ấy.
- Nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện nhỉ? _ hắn uống thêm ngụm rượu và nói.
- Cậu biết mục đích của bữa tiệc này sao? _ Quốc.
- Có thể.
- Hờ… _ Quốc cười nhạt.
- Tôi cũng nên đi thì hơn, chào! _ hắn đưa tay chào và cũng đi luôn.
=:=:=:=
Xe của Hoàng Lâm và cô dừng lại trước khách sạn, đã có một tiếp viên đứng đợi sẵn mở cửa xe giúp hai người.
- Đến đây làm gì Lâm?
- Kể từ bây giờ, cấm hỏi, cấm trả lời, cấm cãi lại, chỉ cần theo tôi là được. _ Hoàng Lâm ra lệnh. – Sẵn sàng chưa?
Gật
Hoàng Lâm đưa tay ra để cô khoác vào và cùng tiến vào trong.

“Rào rào rào”
Khi cô cùng Hoàng Lâm lên đến nơi đã có tràng pháo tay rộ lên hướng về sân khấu, có lẽ màn chào hỏi khách khứa đã xong.
- Tại cậu lề mề đó cũng hên là chưa qua giờ hoàng đạo. _ Hoàng Lâm nói.
- Ơ hay nhỉ, tôi…
- Xuỵt _ Hoàng Lâm chặn lời cô.
- Chào tất cả mọi người! Cảm ơn vì sự có mặt của mọi người! Có lẽ mọi người cũng đã biết tôi là Hoàng Gia Huy-cháu trưởng của tập đoàn Hoàng Gia và tôi còn một cậu em trai nữa, sắp tới cậu ấy sẽ vào công ty để phụ giúp công việc của gia đình hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ từ mọi người! _ Gia Huy cúi nhẹ đầu.
“Rào rào rào”
Cô bất động lắng nghe từng chữ Gia Huy nói…
- Tôi xin giới thiệu em trai tôi-Hoàng Gia Bảo! _ Gia Huy nói và nhìn về phía cầu thang dẫn lên sân khấu.
“Rào rào rào”
- Woo…
Cậu bước lên trong tràng pháo tay và sự ngưỡng mộ của các nàng.
- Cậu định biến tôi thành trò cười à Hoàng Lâm?
- Cậu nói gì chứ?
- Tôi tin tưởng cậu là bạn thân bấy lâu nên cứ im lặng làm theo lời cậu từ đầu đến giờ, cậu định biến tôi thành con ngố à?
- Tôi…
- … _ không muốn nghe Hoàng Lâm nói gì thêm cô nguýt Hoàng Lâm cháy mắt và quay lưng lại định bỏ về.
- Khoan đã! _ Hoàng Lâm níu tay cô lại. – Tôi không có ý đó.
- Vậy là ý gì?
- Chậc… chút nữa thôi, chỉ chút nữa thôi tôi xin cậu đấy!
- Chào tất cả mọi người! _ giọng cậu từ micro vang lên chen ngang vào cuộc cãi vã của cô và Hoàng Lâm. – Tôi là Hoàng Gia Bảo, sắp tới nhờ mọi người chỉ giáo rất nhiều vì nói một cách khách quan tôi mới chỉ là người học việc mà thôi.
Tất cả đều gật đầu hài lòng với lời mở đầu của cậu.
- Cậu nhóc này cũng thông minh đấy.
- Đúng vậy, không khoe mẽ mà lên tiếng nhờ cậy luôn.
- Rất khiêm tốn và… trông cũng khá đó!
- Nghe nói bộ sưu tập trang sức Mama In My Heart đình đám từ đó tới giờ là của cậu ta đó.
- Thật sao?
- Vậy tôi đã không lầm khi đưa con gái tôi đến đây rồi, haha.
- @#$^$…
Những lời nói xôn xao từ các ông chủ lớn, các đối tác làm ăn về cậu.
Đây giống một bữa tiệc ra mắt thì đúng nghĩa hơn, rất nhiều cô gái xinh đẹp đồng lứa với cô ở đây. Họ đều đang mong ngóng được nhìn thấy “nhị thiếu gia” và lọt vào mắt xanh của cậu ấy. Vì đêm nay sẽ có một người duy nhất có được sự may mắn nhảy với cậu ấy một điệu nhạc. Và người may mắn đó rất có thể sẽ trở thành người nào đó của tập đoàn Hoàng Gia chăng? Tất cả đều rất đáng chờ đợi.

- Thưa quý vị! Để thay đổi không khí tôi xin được mời một bạn hòa tấu chung với tôi một bản nhạc, không biết có bạn nào ở đây biết chơi nhạc không ạ?
“Rào rào rào” _ tràng pháo tay lớn để ủng hộ lời đề nghị của cậu.
- Cầu mong anh ý chọn mình.
- Trời ơi giá như tôi biết đàn.
Sự hy vọng mình là người được chọn lẫn sự tiếc nuối của các nàng khiến bữa tiệc dần nóng lên.
Cậu nhìn quanh một vòng dưới sân khấu… từng bước chậm rãi bước xuống sân khấu hòa vào đám đông kiếm tìm điều gì đó…
- Êh anh ý đang lại đây kìa, chắc là chọn tôi rồi xem xem tôi thế này ổn chưa?
- Ai nói, chắc gì là cô hứ. _ các tiểu thư bắt đầu tranh cãi.
Chợt tất cả đèn đều tắt chỉ để lại một bóng chiếu ánh sáng theo chân cậu duy nhất còn lại.
Trong bóng tội trong sâu thẳm trái tim cô có gì đó hy vọng mình là người được chọn nhưng niềm hy vọng đó vội vã ra đi khi cậu dừng lại đứng trước một cô gái khác mà không phải là cô… cô cố mỉm cười thầm mong mọi điều tốt đẹp cho cậu.
Cô khoác tay Hoàng Lâm như lúc ban đầu mới vào.
- Về thôi. _ cô cất giọng nhẹ.
- Cậu chưa được về.
- … Còn chuyện gì của tôi sao?
- … _ Hoàng Lâm mỉm cười. – Cậu là nhân vật chính mà.
- Là sao?
- Nhìn đi! _ Hoàng Lâm đứng tránh ra một bên.
Sau lưng Hoàng Lâm là cậu, ngay lúc này cậu đang đứng trước mặt cô…
Khuôn mặt đó… ánh mắt đó… cả con người đó… tất cả lại một lần nữa làm trái tim cô sôi sục lên…
Cậu bước gần lại cô, ghé sát tai cô thì thầm:
- Nhỏ sao chổi, tớ nhớ cậu.
Một câu nói không mấy ngọt ngào sau những ngày dài xa nhau nhưng là quá đủ để cô cảm nhận được vị ngọt của nó nhiều đến nhường nào.
- Vì sao của tớ, cùng lên đó chứ? _ cậu đưa tay ra chờ bàn tay cô đặt lên.
*Có thể sao?* _ cô bất động trong giây lát.
Nghĩ lại những câu nói của Quốc lúc sáng, nhớ lại sự quyết tâm của mình khi chạy đến tìm cậu, và cả nhịp đập dồn dập trong trái tim cô lúc này…
*Mày nghĩ đúng Na à*
Gạt qua tất cả cô đưa tay mình đặt trọn vào tay cậu và cùng bước lên sân khấu.
- Nó là con nhỏ nào mà lạ hoắc vậy?
- Uh, trông lúa dễ sợ.
- …
Những sự ganh tị của đám tiểu thư.

“♪ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ …”
Bản nhạc ấy một lần nữa lại vang lên…
Cô không hề biết rằng dưới sân khấu ở một góc nhỏ đang có người dõi theo hai người từng chút từng chút một…

- Cô ấy đúng là một loại cỏ. _ Gia Linh bật tiếng.
- Phải, loại cỏ lạ.
“Rào rào rào”
Lại một tràng pháo tay vang lên giòn dã khi hai người kết thúc bản nhạc.
Bản nhạc của hai người vừa dứt thì tiếng nhạc khiêu vũ nổi lên để tiếp tiếp tục chương trình tối nay.
Tất cả đều đeo mặt nạ và bắt đầu tìm bạn diễn cho mình…
Còn riêng những nhân vật của chúng ta chỉ ngồi lại và nhâm nhi những ly rượu ngọt ngào.
Bỗng… một người đeo mặt nạ đến trước cô, đưa tay mời cô nhảy cùng.
- Không biết tôi có vinh hạnh được nhảy cùng cô một điệu không?
- Hờ… tôi tôi xin lỗi nhưng tôi không biết nhảy! _ cô xua tay từ chối.
Nhưng không cần nói thêm lần hai, người đó đã bất ngờ nắm tay cô kéo ra nhảy.
- Này! _ cậu nóng mặt khi bị hắn qua mặt.
- Bình tĩnh đi Bảo! _ Trâm Anh ngăn lại.
- Đi! _ cậu cũng nắm lấy tay chị Trâm Anh đi theo cô và gã đàn ông kia.

Hắn nhẹ nhàng dẫn cô từng bước nhảy, có lúc cô lỡ chân dẫm lên chân hắn nhưng hắn không hề phản ứng lại.
- Em vẫn khỏe chứ?
- … Anh… anh biết tôi sao?
- Nghe kĩ đây, từ giờ về sau hãy cẩn thận từng bước chân của mình, cả những con người xung quanh, để ý những gì thấy được, những gì nghe được, tất cả đều phải trong đây. _ hắn hôn lên trán cô thay cho sự chỉ điểm.
Đúng lúc đó bản nhạc được đảo lại, tất cả nữ trong các cặp nhảy được nam dẫn xoay một vòng và đổi cho bạn diễn khác. Cậu vội thả tay chị Trâm Anh và vắm lấy tay cô kéo về mình, Trâm Anh bị lỡ chân lên bị chao đảo và…
- Tiểu thư không s

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xin lỗi, anh yêu em (Truyện voz)

Lắng nghe tâm sự thầm kín của 12 cung hoàng đạo

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám

Tiểu Thư Siêu Quậy gặp Thiếu Gia Cứng Đầu

Nhận được bài học nhớ đời sau 6 năm gặp lại người yêu cũ