Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? (xem 4624)

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

của tụi nó, tía hôm nay có phải tía của tụi nó không ? Còn động thái nháy mắt kia của thầy cộng lời nói “giúp Phát vượt qua” ấy nữa. không cần nghĩ thêm tóc gáy đứa nào cũng dựng ngược lên hết trơn rồi.

- Kết quả có chưa tía ơi? _ Kiên.
- … _ thầy Khánh nghe Kiên hỏi liền thay đổi sắc mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
- Haizzz vậy là tiêu rồi. _ Kì Lâm thở dài.
- Vui có, buồn cũng có nhưng tốt nhất các con hãy tự đi xem thì hơn! _ thầy nói rồi xách cặp ra ngoài.
- Đi xem gấp đi chứ ngồi đây xíu nữa chắc tao thành chuột nướng mất. _ một đứa toát mồ hôi hột đề nghị.
- Đi làm gì, nhìn mặt tía là biết thua te tua rồi. _ Hoàng Lâm.
- Biết đâu tía chỉ nói thế để tạo bất ngờ thôi, không đi sao biết được. _ Kì Lâm.
“Rầm” _ Quỳnh đứng dậy kèm theo tiếng đập bàn.
- Tao quyết định rồi. _ Quỳnh chỉ kết luận rồi bỏ ra ngoài.
- Đi đâu vậy? _ Kiên hỏi khi Quỳnh đi qua bàn Kiên.
- Đến bảng tin chứ làm gì.
- Ơ đợi! _ Kiên chạy theo.
Tiếp theo là tất cả anh em còn lại đều ùn ùn nối gót theo anh chị hai của chúng.
Quỳnh và Kiên dẫn đầu bọn nó đến bảng tin, trông “đội quân” thì bình thường thôi nhưng tính “sát thương” rất cao. Biết điều ấy nên học sinh các lớp khác chỉ tròn mắt nhìn và tránh đường cho bọn nó đi.
- Khoan đã các wuynh đệ! _ Quỳnh đứng lại đưa tay giơ lên ra hiệu.
- Có chuyện gì vậy đại tỷ? _ cậu hỏi.
- Lát nữa đề nghị mọi người coi bảng xếp hạng từ dưới lên, cấm coi từ trên xuống!
- Why?
- Cứ làm thế đi!
Nói xong Quỳnh tiếp tục dẫn đầu đến bảng tin.
Bảng tin đây rồi, theo lời Quỳnh bọn nó mới đến đã cắm mắt xuống vị trí cuối bảng, đầu tiên là vị trí 50 – 49… 33
- AAAAAAAAAAAAA… _ đưa mắt tới vị trí 33 một đứa reo lên.
- Có chuyện

gì vậy? _ những đứa đang chen lấn phía sau hỏi.
- Thằng thằng thằng…
- Thằng nào?
- Thằng Xêkô nhà mình, nó nó nó xếp ở 33 nè.
- Hả???
- Phát?
Đứa nào cũng choáng vì Phát được xếp trong
bảng này, lại còn là vị trí 33-vị trí mà trong mơ cũng chưa đứa nào nghĩ đến với học lực của Phát.
- Thấy chưa tao đã bảo là tía chỉ nói thế thôi mà.
Bọn nó tiếp tục lần lên cao…

- Hợ… ực… ngất _ Hiền bỗng ngất lịm đi.
Bọn nó phải đỡ Hiền, lay người và làm mọi cách để Hiền tỉnh nhưng vẫn bất động.
- Bọn mày xê ra! _ cô ra lệnh.
- Làm gì?
- Để tao làm nó tỉnh chứ sao. _ cô xắn tay áo, khép kín năm ngón tay bay vút lên không trung để chuẩn bị hạ cánh xuống thì…
- Em tỉnh rồi! Tỉnh rồi, không cần phiền đến đôi tay ngọc ngà của chị Na Na nữa đâu, hềhề. _ Hiền bỗng đứng bật dậy, đưa tay thủ thế cười trừ.
- Biết thì tốt, có chuyện gì mà mày…
- Con Vy…
- Gì? Vy có con á? _ Phát từ đâu tới nhảy dựng lên.
- Haizzz không! Là… thôi bọn mày nhìn lên bảng tin đi, hạng 10 đó.
Lập tức như camera tất cả mọi cặp mắt đều gián vào số 10
Bọn nó được dịp đi từ bất ngờ này đến ngã ngửa khác, số 10-hạng 10 đó là của nhỏ Vy. Hai đứa nó bình thường học lực chỉ đứng góc lớp vậy mà hôm nay được kệ tên lên “bảng vàng” đứng.
- Wao wao mắt tao bình thường đúng không? Không so le trong hay đồng vị đúng không? _ Kiên chỉ vào mắt mình quay qua hỏi cậu.
- Tao cũng nghĩ thế, hờ. _ cậu trả lời.
- Động lực nào khiến hai anh chị ấy… ực… cao vậy bọn mày?
Lắc đầu
- Hết rồi! _ trong lúc bọn nó đang mải mê chuyện Phát và Vy thì một nhóc nói lớn.
- ???
Tất cả ánh mắt lại chuyển đối tượng sang nhóc ấy.
- Nhà mình hết rồi, lên đến hạng cao nhất chỉ có hai người đó lọt vào bảng thôi. _ Kiên.
- Dù sao cậu cũng cố hết sức rồi đừng quá thất vọng! _ cậu an ủi cô.
- Tớ biết mà, chỉ hơi buồn xí hì.
- Tất cả về nhà nào! _ Quỳnh lại dẫn “các em” về nhà.
Cô vẫn đứng nhìn kĩ lên bảng tin thêm chút nữa.
- Về thôi Na! _ cậu gọi khéo cô.
- …
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Túi cậu rung lên.
- Đợi tớ xíu! _ cậu nói với cô.
Gật gật
Lấy điện thoại trong túi ra nhìn vào màn hình đang sáng cậu do dự nhưng rồi cũng quyết định…
- … _ cậu chạm vào nút nhận cuộc gọi trên màn hình rồi áp vào tai nghe mà không nói gì.
- “…”
- …
“Rụp”
Từ đầu đến cuối cuộc thoại cậu chỉ yên lặng nghe giọng nói từ đầu dây bên kia phát ra mà không đá động lại câu nào. Sau cuộc điện thoại cậu đứng bất động giữa sân trường trong tiếng gọi của cô nãy giờ.
- Bảo! _ cô lay tay cậu.
- Hả? … À ừ, mình đi.
Rốt cuộc ai là chủ nhân của số điện thoại vừa rồi? Nội dung của cuộc điện thoại đó là gì? Tại sao nó khiến cậu suy nghĩ và có vẻ lo lắng và bất an đến thế???

- Hoàng Gia Bảo! _ vừa đi được vài bước thì có giọng một người gọi cậu thật lớn từ phía sau.
Chương 36.1
- Hoàng Gia Bảo! _ vừa đi được vài bước thì có giọng một người gọi cậu thật lớn từ phía sau.
Cậu quay lại bởi tiếng gọi, chưa kịp phản ứng gì khi thấy khuôn mặt người đó thì…
- Đi với ta nào! _ Yuu chạy đến kéo phựt tay cậu đi trong ánh mắt ngạc nhiên của cô.
- Có chuyện gì? _ cậu vằng tay Yuu ra, lộ rõ vẻ mặt không mấy vui vẻ.
- Chậc có chuyện ta mới đến tìm ngươi được chắc?
- Đừng có ngươi ta với người nữa có gì thì nói lẹ đi. _ cậu gắt.
- Ờ… thì anh được chưa?
- Có chuyện gì?
Liếc mắt qua cô một lần rồi Yuu nghến chân lên ghé vào tai cậu nói nhỏ chuyện gì đó, không biết có chuyện gì mà khi vừa nghe xong cậu liền chạy đi đến cả câu chào cô cũng chưa kịp nói.
- Đợi em! _ Yuu cũng chạy theo.
- Ba… _ cô định gọi cậu nhưng thấy cậu gấp vậy chắc chắn là có việc quan trọng nên thôi, cô đứng đến khi thấy Yuu chạy khuất cổng trường được một chút mới về lớp.

Ra khỏi cổng trường đã có sẵn xe Yuu đợi ở đó, Yuu và cậu lên xe để đến gặp bà cậu. Không biết rồi chuyện sẽ ra sao…???
Ngồi trên xe cậu nhìn ra bên ngoài qua cửa xe nghĩ về cuộc nói chuyện giữa bà và cậu hôm qua…
** – Đã lâu chưa?
- Cái gì lâu ạ?
- Con bé đó, có phải nó là nguyên nhân khiến con như thế không?
- Cô ấy không phải người nội có thể gọi là con bé.
- Vậy là rõ rồi, chính nó đã dập tắt tương lai của con, nó cho con ăn bùa mê hay thuốc lú mà khiến cháu ta trở nên nhu nhược vậy hả Gia Bảo?
- Không phải bùa hay thuốc mà là trái tim, cô ấy đã cho con biết thế nào được gọi là con người.
- Con người nhu nhược sao?
- Tóm lại ý nội muốn là gì?
- Đến nước này ta không phải chạy vòng thêm nữa, con hãy chọn đi!
- … Chọn?
- Con bé đó hoặc ta.
- Nội… hờ… con không nghĩ là nội sẽ có ý nghĩ trẻ con đó.
- Ta chỉ muốn tốt cho con thôi.
- Tốt? Chính con hiểu hơn ai hết đều gì là tốt với bản thân mình.
- Con muốn vẹn đôi đường sao Gia Bảo? Con đường chỉ có một chứ không phải đôi con hãy chọn đi!
- Nếu con chọn mà được như ý con muốn thì nội không phải nội con và con cũng không phải con ba con.
- Con nói vậy là sao, Gia Bảo? Sao con lại nhắc đến…
- Có phải ngày xưa nội cũng buộc ba con chọn thế này không?
- Con…
- Chính vì vậy mà ba luôn bắt con phải tự lập, con còn nghĩ ba vô cảm với con hóa ra đó là sự chuẩn bị cho ngày hôm nay.
- Chính vì đàn bà mà bây giờ nó mới lặng thinh dưới nền đất lạnh giá kia con biết không? Con muốn ta đứng nhìn cháu ta dẫm lên vết xe đổ của cha nó mà không làm gì sao? Khi ba con đi tất cả đều đứng trên bờ vực thẳm, chỉ cần một làn gió thật nhẹ thôi cũng đủ để xô tất cả xuống vực, xuýt chút nữa bà lão này phải dắ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cặp đôi nghịch ngợm

Nàng dâu khổ với bố chồng cay nghiệt

Con trai bảo vệ bố ngoại tình và bài học đánh thức sự ích kỷ bồng bột của người lớn

Đêm tân hôn chồng muốn giữ lại trong trắng để vợ còn đi lấy chồng…

Đọc Truyện Không Hứa Hẹn Full Online