-Thế tại sao bây giờ cậu lại sống một mình trong căn nhà ấy ?
Minh lại hỏi tiếp
-Đó là nhiệm vụ chứ thực tớ không hề muốn điều đó một chút nào .
Tôi thở dài .
-Cậu thật lạ
Minh cười , 1 nụ cười có vẻ hơi trớ trêu và chua xót .
Đúng là con người thật quá khó hiểu , thực thì có gì đâu chứ , chuyện một đứa con gái nhớ nhà không phải là chuyện lạ cho lắm , hơn nữa tôi vốn là một con bé đa sầu đa cảm thì chuyện như thế này là chuyện quá chi hết sức bình thường .
-Thực ra tớ cũng chẳng hề biết đến cảm giác một gia đình hạnh phúc là gì cả . Mà cũng không hề muốn biết . Hơn nữa cũng không chỉ riêng mình tớ , cả nhóm cũng thế thôi , ai cũng có 1 hoàn cảnh gia đình hết .Nhưng nhờ vậy mà bọn tớ mới hiểu nhau hơn và chơi thân với nhau đến tận bây giờ .
Minh kể cho tôi nghe một cách nhẹ nhàng , có lẽ đây là một câu chuyện buồn .
Tất cả đều sống không thực . Họ sống dựa vào cái vỏ bọc bên ngoài thôi ư ? Họ vui vẻ nhưng tôi có thể cảm thấy họ không phải như thế.
Tự tạo cho mình một cái vỏ bọc cứng cáp để che dấu đi những phiền muộn trong lòng , thực mà nói thì tôi cũng không hiểu cái cảm giác đó lắm vì tôi chưa trải qua bao giờ .
Nhưng có 1 điều tôi chắc chắn rằng họ sẽ cảm thấy rất khó chịu và cô đơn .
Thế mà tôi không hề biết điều này , tôi cứ nghĩ rằng họ luôn vui vẻ và hạnh phúc , nghĩ lại bản thân tôi vẫn thấy mình may mắn hơn họ rất nhiều
Chap 72 : Cám ơn .
-Ngày xưa , tụi tớ ngày nào cũng quậy phá cốt để bố mẹ quan tâm . Thế nhưng kết quả là họ chỉ giải quyết hậu quả mà chẳng hề quan tâm đến tụi tớ . Dần dần tụi tớ suy nghĩ ra nhiều chuyện hơn nên không làm như vậy nữa vì làm vậy họ không những không quan tâm đến mà còn rất tức giận nữa .
Minh cười .
-Kể ra sống như vậy thì không thoải mái tí nào .
Tôi đồng cảm . Cảm giác xấu về nhóm T2 cũng giảm bớt , bây giờ tôi thấy mình tàn nhẫn với họ quá .
-Ừ , cám ơn cậu Ú nhé , nói ra cảm giác trong lòng thật thoải mái .
Minh quay sang nhìn tôi cười tươi .
-Không có gì , chúng ta là bạn mà .
Tôi cũng cười .
-Mà cậu nhớ là không được hé cho ai nghe chuyện tớ kể cho cậu nghe đấy . Nếu cậu kể hay hé răng nửa lời thì tớ sẽ dùng bàn tay này để giết cậu .
Minh vừa nói vừa nhìn tôi , đồng thời đưa tay xoẹt ngang cổ với ý giết người bịt đầu mối .
-Biết rồi , tớ nào dám nói .
Tôi cười hì hì .
-Cậu nằm yên nhé . Tớ chụp 1 bức ảnh cậu với tớ .
Minh mở máy ảnh ra .
-Ừ .
Tôi cũng mỉm cười . Dù sao cũng đâu có tội tình gì đâu mà phải sợ chứ .
Thực ra mà nói , vậy thời gian qua , tuy tôi tiếp xúc ít với những chàng trai này thì tôi vẫn không thấy họ xấu bụng hay là không quân tử . Ai cũng tốt nhưng chỉ mỗi cái là ngại thể hiện .
Chính vì ai cũng đã tổn thương lại cùng chơi với nhau nên cái vỏ bọc của họ mới giống nhau như vậy .
Lúc đầu tôi cứ nghĩ rằng tính tình những anh chàng này luôn như thế , nhưng bây giờ thì tôi mới hiểu , họ
tạo vỏ bọc , vỏ bọc như nhau , ai cũng như ai mà không thể phân biệt được .
Đâu phải ai cũng vui vẻ như Hoàng , lém lỉnh như Minh , một chút khó tính như Duy đâu phải không ?
Chính xác là thế mà .
Tôi sẽ thay đổi cách suy nghĩ của mình
Ít ra tôi vẫn không phải như một số người . Cố lên
+++++++++++++++
Chap 73 :
Thấm thoắt thời gian trôi qua cũng thật nhanh , vậy mà đã 2 tuần trôi qua rồi .
Tôi và Minh vẫn sống với nhau một cách bình thường . Hoàng có ý định chuyển sang nhà tôi nhưng không không chịu ., hơn nữa Duy và Minh cũng phản đối quyết liệt nên Hoàng liền mua một căn nhà gần với nhà tôi . Mà nói thẳng là đôi diện với nhà Duy .
Minh cũng đã tậu một căn nhà bên cạnh nhà tôi nhưng cậu ta vẫn ở lì không chịu chuyển đi , suốt ngày cứ biện lí do đã đưa tiền rồi . Tôi bảo sẽ trả lại thì không chiu . Thật đáng ghét .
Duy vẫn sang nhà tôi ăn trưa đều đặn mỗi ngày rồi ở lại chơi đến đêm mới chịu về để đi ngủ .
Hoàng lại khác , suốt ngày cứ đòi đi theo tôi , trừ phi tôi đi vệ sinh chứ ngoài ra không có phút giây nào tôi được yên .
Chả hiểu nỗi hàng xóm trước đây của tôi thế nào mà chịu bán nhà nhanh như vậy . mà tôi nghĩ là giờ để tậu 1 ngôi nhà thì hơi khó khăn vì nền kinh tế biến đổi . Thế mà mấy người này làm thế thì quả thật tôi chả hiểu được gì luôn haizz .
Chỉ tiếc rằng bản thân mình không giàu như người ta mà thôi . Ôi cái cuộc đời này .
+++++++
Sáng nay tôi dậy khá sớm , có thể nói là sớm nhất nhà . Mới có 6 giờ nhưng tôi lại không ngủ được .
Tuy chưa xuống nhà nhưng mà tôi đoán chắc tôi dậy sớm nhất . Vì dạo này mấy con người đó không hiểu sao cứ suốt ngày tụm ba tụ bảy bàn luận gì đó mà không cho tôi tham gia .
Họ chỉ được cái tốt tính là chiều nào cũng được đi chơi ké . Nhưng đi đến tối khuya mới về .
Mà cũng chính vì vậy nên tôi mới không đi kiếm việc làm thêm , hơn nữa khi kể chuyện với mẹ về việc tính đi làm thêm thì mẹ tôi lại không cho . Nên thôi , ở nhà hầu hạ nấu ăn cho mấy người này lấy tiền lương vậy .
Vừa không quá khổ mà lại có thêm thu nhập , coi như đó là việc làm thêm vào hè .
Thôi giờ chả muốn suy nghĩ gì cho nhiều . Xuống nhà chuẩn bị đồ ăn thôi , coi như tạo cho mấy con người này một điều ngạc nhiên vậy .
-Ú nhà ta hôm nay dậy sớm quá nhỉ ?
Duy từ đâu chạy đến nói làm tôi hoảng hốt giật mình .
Cứ tưởng mấy con người này còn ngủ như heo , ai ngờ mới sớm đã dậy rồi . Mà sao hôm nay cậu ta sang nhà tôi sớm thế nhỉ ? Không biết có phải là chuyện mờ ám gì không đây .
-Ừ , sao hôm nay dậy sớm qua nhà tớ làm gì thế ?
Tôi tò mò hỏi .
-À , hôm nay có chuyện nên đành phải dậy sớm . Tớ đang định lên gọi cậu dậy mà ai ngờ cậu dậy rồi .
Duy cười hì hì .
-Thế à ?
Tôi hỏi một câu vu vơ .
-Ừ , vào ăn cơm thôi , mọi người đang chờ cậu .
Duy kéo tay tôi đi nhanh hơn vào phòng bếp .
+++++++++++
Chap 74 :
Tôi sững người , thật là không biết hôm nay là ngày gì nữa . Nghĩ đi nghĩ lại thì đâu có chuyện gì quan trọng đâu cơ chứ . Hay là có sinh nhật của ai mà tôi không nhớ ?
Không phải , nhất định hôm nay không phải là sinh nhật . Nhưng vậy hôm nay là ngày gì mà cả 8 người này đã tụ tập ở nhà tôi từ lúc sáng sớm thế này . Đã thế còn tự chuẩn bị đồ ăn rồi còn gọi tôi xuống ăn nữa .
Rùng mình một cái , chắc chắn họ có điều gì nhờ vả cần tôi giúp rồi đây . Tôi đoán thế đấy .
Nhưng thôi , không thể cho họ biết tôi phát hiện ra kế hoạch của họ được , nếu không họ sẽ bắt ép tôi làm cho mà xem . Phải thận trọng mới được .
-Hôm nay có chuyện gì mà mấy cậu đến nhà tớ sớm thế .
Tôi cười tươi rồi ngồi thẳng xuống ghế làm như chưa có gì vừa xảy ra .
-Thì lâu lâu làm một bữa cho cậu bất ngờ thôi .
Bất ngờ ? tôi thật là trong tâm không hề nghĩ tới điều này . Tôi thực là không tin họ lại tốt bụng như vậy . Sống với nhau không lâu nhưng ít nhất cũng hiểu được bản tính của mấy con người này chứ .
-Thật á , các cậu làm tớ nghi ngờ thì đúng hơn .
Tôi cười cười , dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lần lượt từng người .
-Làm gì có .
Tất cả cùng đồng thanh nói .
Đấy , lại cùng nói nữa cơ mà , sao không nghi ngờ cho được . Tôi đoán quả không sai mà . Chắc chắn là thế .
-Nói cũng đồng thanh sao lại chối .
Tôi khoanh hai tay trước ngực .
-Thôi không nói nhiều , ăn đi , sáng nay có món ngon mà .
Hoàng tự nhiên đưa cho tôi ổ bánh mì bắt tôi