Nói là thế song trong lòng vẫn cứ khó chịu, dù gì đêm qua hai người đã cùng nhau sánh vai chiến đấu, giờ chỉ kéo tay một cái thôi mà, không cần tính toán nhỏ nhặt vậy chứ?!
Nghĩ tới đây không khỏi nhớ lại gã K thần bí, hắn yêu cầu mình làm to bụng của La tỷ, chuyện khó khăn bậc này đâu dễ dàng hoàn thành được? Mới nắm có cái tay đã làm nàng tức giận như thế, nếu làm bụng nàng trướng lên còn không phải đuổi giết mình tới chết sao?!
Nghĩ ngợi một hồi càng thêm lo lắng, xem ra chuyện này phải tính kế lâu dài mới ổn.
Đang vừa miên man với những suy nghĩ trong lòng vừa đi dạo không mục đích ở đại sảnh, ánh mắt Hướng Nhật chợt ngưng đọng, chuyển lên một bóng người vô cùng quen thuộc.
Đó là…
Không thể nào! Sao nàng ta lại ở đây?
Hướng Nhật có phần bất ngờ, nàng ta không phải ở Hongkong sao? Qua Mỹ từ khi nào vậy? Hơn nữa còn gặp nhau trùng hợp như thế?
Do dự trong lòng có nên chào hỏi đối phương hay không, Hướng Nhật thấy nàng chỉ đi có một mình, hẳn là rất cô đơn…
Ngẫm nghĩ một lát Hướng Nhật từ từ đi về phía bên đó, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai thân ảnh quen thuộc, chờ nàng ta xoay đầu lại mới mở miệng chào hỏi:
– Xin chào, Trinh Lan tiểu thư, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.
– A! Ngươi… ngươi…sao lại ở chỗ này?
Khuôn mặt Lý Trinh Lan kinh ngạc nhìn Hướng Nhật, từ sau vụ “tiền giả” nàng và hắn không còn gặp mặt nhau nữa, không nghĩ tới mình trăm phương ngàn kế tránh né đối phương mà dẫn dụ cha mẹ đến New York du lịch, cuối cùng vẫn đụng phải nhau. Điều này khiến nàng nghi ngờ đối phương có phải là đang theo dõi gia đình mình hay không.
– Cô có thể ở đây, tại sao ta lại không thể?
Hướng Nhật trả lời, nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát đang cau mày nhăn nhó, hắn cũng không chú ý mấy:
– Cha mẹ cô đâu? Bọn họ có đi cùng không?
Lý Trinh Lan nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mặt tràn ngập cảnh giác:
– Anh phái người theo dõi chúng tôi?
Nàng có ý nghĩ như vậy cũng không kì quái, trước đó nam nhân cho cả nhà nàng một tỷ nhân dân tệ, đổi ra được hơn 180 tỷ won (tiền Hàn quốc). Khoản tiền lớn như vậy chắc chắn không để nhà nàng tùy tiện rời đi như thế, nói không phái người theo dõi chắc chẳng ai tin.
Lý Trinh Lan không phải muốn trốn tránh, nàng không phải không muốn trả lại mà hiện tại căn bản trả không được, chỉ có thể ấp úng đáp:
– …Nói chung tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh, tiền lương mỗi tháng đều cho anh hết, anh nói số tài khoản ngân hàng cho tôi đi.
– Vậy cô tính mấy đời không nhận tiền lương à?
Hướng Nhật châm chọc, một tỷ nhân dân tệ, trả bằng tiền lương nói mấy đời vẫn còn hơi ít…
Chương 1011: Quyết Định Lớn Mật
Hướng Nhật nói một câu, xác thực đánh trúng tim đen của Lý Trinh Lan. Mười tám tỷ Hàn đồng, lấy tiền lương của nhân viên công vụ cấp thấp như hiện nay, xác thực mấy đời cũng không nhất định trả hết, có thể còn phải hơn.
– Vậy anh muốn….. muốn như thế nào đây?
Đối với chuyện này, Lý Trinh Lan chỉ có thể thỏa hiệp. Tuy tiền không phải nàng cầm, nhưng cha mẹ của nàng cầm cùng với nàng cầm thì có gì khác nhau?
– Anh còn chưa nói qua sao? Làm bạn gái của anh nhé.
Hướng Nhật nhàn nhạt nói, vốn chuyện này hắn không có dự định so đo. Ai biết tiểu mỹ nữ cảnh sát này sống chết cũng không chịu sửa đổi. Đối với mình vẫn có cái nhìn không tốt, muốn làm khó mình thì cũng chỉ có thể trách nàng mà thôi.
– Không được!
Lý Trinh Lan lập tức cự tuyệt, tuy rằng rất khó chịu, nhưng dù sao cũng là mình đuối lý.
– Vậy em thật sự định dùng mấy đời tiền lương để trả đây?
Hướng Nhật lạnh lùng mà dùng giọng mỉa mai.
Lý Trinh Lan ngẩn ra, cũng không nói nên lời, mấy đời tiền lương? Đời người thật có kiếp sau sao? Cho dù có, sợ rằng hắn cũng không cho mình thời gian dài như vậy.
– Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, tôi còn có thể thăng chức!
Lý Trinh Lan cắn cắn môi, đây là biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến.
– Nỗ lực kiếm tiền? Thăng chức?
Hướng Nhật có chút buồn cười, nhưng thấy biểu hiện quật cường của tiểu mỹ nữ cảnh sát, cũng không muốn bức bách nàng quá đáng:
– Thôi đi, chỉ đùa với em một chút mà thôi, đừng coi là thật có được không. Nhưng mà, hi vọng em lần sau đừng có luôn nghĩ xấu về anh như vậy nữa. Có những lúc con người ta làm việc không cần báo đáp.
Những lời này khiến Lý Trinh Lan nghe mà có chút sửng sốt, có chút không dám tin mà nhìn hắn:
– Vậy anh vì sao… lại, lại cho tôi tiền?
– Bởi vì trước đó anh đã nói qua, tất cả chi phí của cha mẹ em ở Hồng Kông, đều tính cho anh. Với cả, số tiền kia là cho cha mẹ em, mà không phải là cho em.
Hướng Nhật không muốn cùng nàng tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, liền nói lảng sang chuyện khác:
– Đúng rồi, cha mẹ em hẳn là cũng cùng tới đây chứ?
– Bọn họ đang ngắm cảnh trên sân thượng.
Lý Trinh Lan cúi đầu nói.
– Chuyện này thật đúng là trùng hợp.
Hướng Nhật thầm nghĩ trong lòng, may là chính mình không có đi lên, lúc đó sẽ khó tránh khỏi việc gặp mặt rồi bị cuốn lấy. Hắn biết Lý phụ Lý mẫu vẫn xem hắn là con rể của mình.
– Tốt, anh đi, miễn cho em nói anh có ý đồ với em.
Coi như là đã chào hỏi, hơn nữa Hướng Nhật cũng biết mình không được hoan nghênh nên chuẩn bị rời đi.
– Chờ một chút.
Lý Trinh Lan bỗng nhiên gọi hắn lại.
– Còn có việc gì sao?
Hướng Nhật dừng bước, tiểu mỹ nữ cảnh sát rõ ràng không chào đón hắn, tại sao còn gọi hắn lại?
– Cám ơn anh!
Lý Trinh Lan đột nhiên trịnh trọng mà khom người.
Hướng Nhật sững sờ sửng sốt, sau đó mới lên tiếng:
– Có gì mà phải cảm ơn, hi vọng lần sau anh đi Hàn Quốc, em chiêu đãi anh một bữa thật tốt là được.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ là nói cho có lệ, lần sau, trời mới biết là phải tới tận khi nào.
– Anh vẫn còn đi Seoul sao?
Lý Trinh Lan ánh mắt lại hơi sáng ngời, cũng không phải là nàng ước gì Hướng Nhật đi Seoul, chỉ là muốn báo đáp một chút để cho lòng mình camt thấy nhẹ nhõm hơn.
– Xem tình hình thế nào đã, có lẽ đi, có lẽ không đi.
Hướng Nhật nói lập lờ nước đôi, sự tình ở Seoul đã được giải quyết xong, trừ phi lại xảy ra tình huống xấu gì khác, bằng không hắn đoán chừng là sẽ không đi.
– Vậy sao.
Lý Trinh Lan có chút thất vọng.
Hướng Nhật liền không nói gì nữa, xoay người rời đi. Ai ngờ mới đi ra vài bước, một đôi vợ chồng trung niên đã phát hiện ra hắn, trên mặt vui vẻ, vội vã chào đón.
– Tuấn Tú.
Người mở miệng trước là phụ nữ trung niên, nhìn thấy Hướng Nhật ngoại trừ kinh hỷ thì càng nhiều hơn là sự nhiệt tình.
– Bác trai, bác gái.
Hướng Nhật cười khổ trong lòng, đôi phu phụ trung n