Điều Ước Từ Biển Cả - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Điều Ước Từ Biển Cả (xem 3900)

Điều Ước Từ Biển Cả

nhìn cậu phụng phịu. Leo hay giở trò với cô quá. Leo thấy thái độ của cô thì bật cười, cậu cúi sát xuống mặt cô bé trêu chọc:
-Em không thích anh hôn lên tay em ?
Anh Vũ gật gật đầu, thực ra thì cô thấy hơi xấu hổ thôi, khuôn mặt thanh tú của Leo lúc nhìn gần sao mà đẹp quá, mái tóc đỏ hơi tung lên theo gió mang theo hương thơm dịu của hoa hồng. Vài tia nắng sớm phủ lên khuôn mặt rạng rỡ của Leo càng khiến cậu đẹp trai hơn, bộ đồ trắng tinh không tì vết, Anh Vũ nhìn cậu ngơ ngẩn, Leo đúng là thiên thần mà…
-Ra là vậy! em chỉ thích anh hôn lên môi? Leo hỏi cô bé và đột ngột nghiêng đầu hôn vào môi cô, Anh Vũ giật mình vội đẩy cậu ra mếu máo:
-Em đâu có nói như thế, đồ háu sắc !
Hình như cú xô của Anh Vũ quá mạnh khiến Leo lăn ra khỏi ghế ngã nhào xuống đất, nhìn cậu lồm cồm bò lên, Anh Vũ xanh mặt sợ hãi, cô lỡ quá tay rồi…
-Em phủ phàng quá, Anh Vũ !!!!
Leo nhìn cô bé giận dỗi, không ngờ con nhóc gầy nhom nhìn ốm yếu mà có sức khỏe kinh hồn thật…
14h30 chiều…
Chiếc xe hơi đen dừng lại trước một căn nhà lớn có giàn hoa tigon đỏ thắm. Leo và Anh Vũ bước xuống trầm trồ, lần đầu tiên họ tới nhà Minh Nhật, không ngờ nhà cậu ấy đẹp như vậy, và có lẽ cũng khá giàu nữa. Thấy hai đứa bạn đã tới, Minh Nhật vui vẻ đi ra mở cổng. Cát Cát đã tới trước đó một lúc rồi…
-Hai cậu quá, hẹn hò trước khi tới đây sao ? Cát Cát nhìn hai người tra khảo, nguyên một đống đồ ăn đặt trước mặt cô mà phải ngồi đợi hai cái đứa rùa này bò tới, thật là bực bội mà. Anh Vũ và Leo nhìn cô cười trừ…
-Chào hai cháu !
Một người phụ nữ trẻ từ trên lầu đi xuống, cô mặc một bộ váy xám thanh lịch, khuôn mặt dịu dàng hiền từ và có vẻ hay cười, nhìn thấy cô, cả Leo và Anh Vũ đều mỉm cười, đây chính là cô gái hai người đã cứu hôm nào, và cũng chính là mẹ của Minh Nhật…
-Chúng cháu chào cô !
Anh Vũ và Leo cúi đầu đáp lễ, đi theo sau cô là một cậu bé chừng năm tuổi, thấy hai người đứng dưới, cậu nhóc vui vẻ chạy lại níu tay Leo:
-Anh tóc đỏ, anh còn nhớ em không ? cả chị xinh xinh nữa.
Anh Vũ và Leo mỉm cười với nó, làm sao mà không nhớ, hôm mẹ nó bị tai nạn nó đã khóc kinh khủng lắm mà. Người phụ nữ trẻ lúc này mới đi lại hai người mỉm cười thân thiện.
-Chào hai cháu, cô là Liên mẹ của Minh Nhật. Cô chính là người bị tai nạn lần trước được hai cháu giúp đỡ. Cô đã muốn mời hai cháu đến đây chơi lâu rồi, mãi đến bây giờ mới có dịp, thật may hôm đó có hai cháu cứu cô, cô không biết phải cảm ơn hai cháu thế nào cho được nữa.
-Cô đừng bận tâm, nếu hôm đó không phải tụi cháu mà là một người khác thì họ cũng sẽ làm như vậy thôi mà. Leo mỉm cười đưa tay lên gãi đầu.
-Không, cô phải cám ơn hai cháu thật tử tế mới được, thật vui vì hai đứa là bạn thân của Minh Nhật. À…Các cháu mau ngồi vào bàn đi.
Leo và Anh Vũ ngoan ngoãn ngồi vào bàn, nói là sinh nhật Minh Nhật, nhưng khách mời chỉ có Cát Cát và hai người mà thôi. Dường như cậu ấy chỉ muốn tổ chức bữa tiệc này cho mọi người. Đồ ăn trên bàn đều do một tay mẹ Minh Nhật nấu, phải nói là cực kì ngon lành…
-Minh Nhật, mẹ cậu trẻ quá, và còn rất đẹp nữa !Anh Vũ đưa một trái dâu tây vào miệng nhìn theo cô Liên trầm trồ, Minh Nhật quay sang mỉm cười, đôi mắt nâu dịu dàng:
-Mẹ tớ kết hôn năm 18 tuổi.
-Ồ…Sớm thế nhỉ ?
Leo ôm cậu nhóc em trai Nhật vào lòng, dường như thằng bé này rất mến cậu, nó đã bám chặt lấy cậu từ khi mới nhìn thấy cậu đến giờ, đó là một cậu bé dễ thương có mái tóc nâu hạt dẻ và đôi mắt nâu y chang như Minh Nhật…
-Các cháu ăn thử món bánh táo cô mới làm đi, ngon lắm !
Cô Liên từ nhà bếp đi ra mang theo một khay bánh mướng thơm phức, đôi mắt của mấy đứa trẻ hau háu. Cô Liên không những xinh đẹp dịu dàng mà còn nấu ăn rất ngon nữa, Cát Cát và Anh Vũ hai tay cầm hai chiếc, miệng nhai nhồm nhoàm ngon lành, hai cậu bạn nhìn họ bật cười. Lớn rồi mà còn y chang như con nít vậy.
-Wa!!!!! Hai anh chị có chiếc nhẫn giống nhau quá !
Cậu nhóc trong lòng Leo chợt cầm tay cậu và Anh Vũ reo lên, mọi người ngừng ăn quay sang, hai chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh trên tay hai người quả là đẹp, Cát Cát và Minh Nhật cười tinh quái. Hai đứa này đã thân thiết đến mức đeo nhẫn cặp luôn rồi sao ?
-Hai cháu có vẻ thân thiết quá nhỉ ?
Cô Liên mỉm cười dịu dàng, Leo và Anh Vũ thì hơi ngượng ngùng. Rồi cô quay sang Cát Cát và Minh Nhật cười bí ẩn, Leo và Anh Vũ là một cặp, chỉ còn lại Cát Cát và Minh Nhật, hai đứa nhóc này từ sáng đến giờ đã không ngừng gây lộn với nhau, nhưng hai đứa lại rất thân, đây có lẽ là một loại tình cảm đặc biệt chăng? vậy là bốn đứa nhóc chơi với nhau đều đã có đôi hết…
-Cố lên nhé con trai, đừng để thua hai đứa bạn ! Cô Liên nhìn Minh Nhật nháy mắt, cậu bé ngơ ngác, cậu hơi liếc sang Cát Cát đang chăm chú ăn bánh táo hơi lúng túng đưa tay lên gãi đầu.
Ngồi chơi với mấy đứa nhóc một lúc thì cô Liên đứng dậy đi lên phòng cho bọn trẻ được tự nhiên, chỉ chờ có thế, mấy đứa nhóc lập tức lột ngay bộ mặt ngoan hiền và giở đủ trò phá phách, người tiên phong lúc nào cũng là lớp trưởng quỷ quái.
-Hôm nay là sinh nhật của Nhật Nhật đáng yêu,

chúng ta nên chúc mừng cậu ấy đi chứ nhỉ ?
Cát Cát nhìn ba đứa bạn cười tinh quái, dường như đã hiểu ý lớp trưởng, cả hai đứa kia gật đầu giữ chặt lấy Minh Nhật, cậu bé còn đang ngơ ngác thì.
1…2….3….
Bụp…
Mặt cậu bị úp gọn xuống chiếc bánh kem, Cát Cát độc ác còn chà chà mặt cậu như đang chà giẻ lau nhà dưới lớp kem trắng tinh, Minh Nhật mếu máo, sinh nhật của mình mà lại bị đối xử như vậy đó! cậu còn chưa kịp thổi nến và ước điều ước đã phải một mình ăn hết bánh kem rồi. Cát Cát cười sặc sụa khi thấy bộ mặt thảm hại của Minh Nhật mếu máo ngước lên, nhưng cậu nhóc này cũng không vừa, cậu gạt luôn một vệt kem trét đầy mặt Cát Cát, thế là hai người lại rượt nhau khắp phòng khách…
-Anh tóc đỏ ơi, anh hai em với chị đó đang làm gì vậy?
Cậu bé trong lòng Leo mở đôi mắt nâu tròn xoe nhìn cậu thắc mắc, Leo mỉm cười xoa xoa đầu nó.
-Tụi nó….đang bày tỏ tình cảm bằng hành động…
-Bày tỏ tình cảm? Có nghĩa là anh hai thích chị Cát Cát? Đôi mắt long lanh mở to ngây ngô.-Vậy khi nào anh hai cưới chị ấy ?
-Chắc năm 18 tuổi.
-Vậy là giống mẹ em rồi…Thằng bé cười toe toét, Anh Vũ bên cạnh cũng mỉm cười, cậu bé này thật ngây thơ và đáng yêu quá.
-Ừ…Leo xoa đầu nó.-Nhưng kẻ mà anh hai em cưới thì không được đẹp như mẹ em, cũng không hiền dịu, đảm đang như mẹ em đâu. Thật buồn khi phải nói cho em biết là anh trai xấu số của em sắp cưới một con cọp cái…
Bụp…
Nguyên chiếc bánh bay thẳng vào mặt Leo khiến cậu ngã vật ra sau, Cát Cát đi lại đạp đạp cho cậu mấy cái gằn giọng.:
-Đang nói xấu ai đó, Leo? Muốn chết phải không ?
Leo ngước khuôn mặt nham nhở kem lên tức tối, giờ thì khuôn mặt đẹp như thiên thần của cậu đã trở thành khuôn mặt của chú hề saclo rồi. Anh Vũ ôm bụng cười sặc sụa với bộ dạng thảm hại của ba đứa bạn, nhưng khi cô dừng lại ngước lên thì đã thấy ba tên quỷ đó nhìn cô cười xảo quyệt…
-Vui quá nhỉ ? Cậu nghĩ mình là ngoại lệ sao, Anh Vũ ?
Chiếc bánh kem nham nhở được Cát Cát cầm lên tiến sát lại gần cô bé. Anh Vũ hơi lùi ra sau né tránh, nhưng ở sau cô, Minh Nhật đi tới giữ chặt lấy hai vai cười gian xảo…
Và…
Bụp…. bụp…
Rầm….
C

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người nhà

Đêm khuya mưa bão, tôi lặng người khi thấy anh đưa gái về nhà

Osin của hotboy

Ngôi nhà có cánh cổng cao cao

Tựa như tình yêu