ống vai Leo, nhưng cậu đã nhanh nhẹn né được, tiện chân, cậu đạp luôn tên này lăn quay dưới đất rồi nhìn lại bọn người đang vây quanh mình và Anh vũ cười nhạt:
-Chậc ! Xem ra giờ có muốn đi cũng không được nữa rồi…
-Ai bảo cậu lao đầu vào ? giờ lại than…
-Hừ ! Bị thương rồi thì ngồi một chỗ đi, con gái gì mà…
-Ngồi một chỗ nhìn cậu bị đánh hả. Nghe cũng được, nhưng hôm nay tớ không có cái nhã hứng đó ! Dùng chân hất một thanh sắt dưới đất lên, Anh Vũ chụp lấy nắm chặt, tay kia đưa lên miệng liếm mấy giọt máu đang chảy tong tong từ cánh tay xuống cười nhạt.
-…Tớ nói trước, làm gì kệ cậu, nhưng vướng tay tớ là tớ phang cậu luôn đó. Vừa nói cô vừa phang thanh sắt vào đầu một tên đang lao tới.
-Hừm ! Te tua vậy rồi mà còn hung hăng quá nhỉ. Được rồi, tớ sẽ vì tinh thần tập thể mà bảo vệ cậu một lần. Dù sao cậu cũng là đồng đội của tớ. Tớ không thể để ai bắt nạt cậu được. Vừa nói vừa đá văng một tên khác.
Bụp…
-Đồng đội. Cậu đang nói gì vậy ?
Bốp…!!!
-Cậu không nhớ gì sao, nhóc con. Hôm qua Cát Cát nói ai đánh thắng được cậu sẽ được trở thành thành viên đội Karate, và tớ đã hạ gục cậu trong vòng ba nốt nhạc…
-IM ĐI !!!! IM ĐI !!!! IM ĐI…
BỐP….!!!!
BỐP…..!!!!
BỐP….!!!!!
Anh Vũ vừa hét lên vừa phang thanh sắt loạn xà ngầu, và mấy tên trước mặt cô bé gục xuống không kịp trăn trối lại điều gì. Leo vừa nắm cổ áo gã cầm đầu đấm, vừa nhìn qua mỉm cười thán phục.
-Chậc ! Bị thương như vậy rồi mà còn mạnh dễ sợ….
Và 15 phút sau, đám côn đồ đua xe đã nằm la liệt dưới đất, máu me nhuộm đỏ một góc đường. Anh Vũ cũng ngồi dựa vào gốc cây với cơ thể đầy thương tích, máu trên khóe miệng nhòa ra nhiều hơn. Còn tên kia tuy không bị gì nghiêm trọng nhưng bộ áo trắng đã bị vấy bẩn bởi máu, hạ tên cuối cùng, cậu nhóc nhìn xuống bộ đồ thở dài. Lẽ ra hôm nay không nên mặc đồ trắng…
-Còn sống không vậy, Anh Vũ ?
Leo vừa hỏi vừa cúi xuống cột chặt vết thương trên tay cô bé bằng một chiếc khăn tay nhỏ, nhưng máu vẫn thấm ra. Nhìn cô bé lặng im vì đau, cậu vội bế xốc cô lên.
-Cố chịu một chút nhé ! Tớ đưa cậu đến bệnh viện…
-Không cần, không cần đâu ! Anh Vũ vừa nói vừa níu vai cậu bước xuống, loạng choạng dựa vào gốc cây thở dốc. –Mặc kệ tớ, cậu về đi.
-Cậu bị sao vậy ? Tớ mà bỏ mặc cậu ở đây cậu sẽ chết đó. Đừng cứng đầu nữa. Tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện.
-Vết thương thế này nhằm nhò gì. Tớ quen rồi, với lại anh trai tớ là bác sĩ thì cần gì đến bệnh viện.
-Hazzz ! Thật hết nói ! Được rồi, tớ đưa cậu về nhà. Leo vừa nói vừa cúi xuống khoác tay Anh Vũ lên vai cậu cõng đi.
-Bỏ tớ xuống, tớ tự đi được…Leo…
Anh Vũ vừa hét vừa giẫy loạn xạ trên vai cậu. Nghe tiếng ồn, mấy con chó quanh đó cắn um lên, không gian trở nên tĩnh mịch đáng sợ, ánh trăng trên cao vằng vặc hắt xuống thấp thoáng in bóng hai người trên con đường vắng. Leo vẫn giữ chặt cô bé trên lưng đi về phía trước.
-Ồn quá ! Yên lặng đi, đến nơi tớ sẽ thả cậu xuống mà.
Leo không chịu thả ra. Anh Vũ đành im lặng để mặc cậu cõng trên lưng, vết thương đau quá khiến cô hết sức rồi, bây giờ mà Leo thả cô xuống thật chắc cô cũng không lết nổi về nhà nữa…
-Mệt không Leo ? đi được một đoạn đường dài, cô bé gục đầu vào vai cậu hỏi nhỏ.
-Không !
Leo vẫn bước từng bước đều đều, trời đêm vàng rực ánh trăng và lạnh hơn. Giờ này chắc phải 12h00 rồi. Từng cơn gió rét mướt ùa qua hai người, nhưng Anh Vũ không thấy lạnh, vì cô đang nằm trên lưng Leo, cậu ấy thật ấm áp, mái tóc của Leo thật mềm và tỏa ra một mùi hương nhẹ dễ chịu…
-Này ! Cậu ngủ gật đó hả. Thấy Anh Vũ trên vai mình im lặng, Leo hơi quay ra sau lo lắng.- Đọc số nhà cho tớ đi rồi hãy ngủ..
-Tớ không ngủ. Cô bé hơi lắc đầu.
-Vậy sao im lặng thế ?
-Hết sức rồi !
-Hì ! Cậu bật cười.-Giờ mới chịu nói ra sao ? tớ chưa thấy ai kì lạ như cậu đấy. Biết mình yếu rồi mà còn tìm bọn đua xe đó gây sự, hôm nay mà không có tớ thì cậu sẽ ra sao chứ ?
-Khi nào gần gục thì bỏ chạy. Hôm sau tìm tụi nó tính sổ tiếp.
-Tụi nó để cậu chạy dễ vậy sao ? Sao cậu không báo cho cảnh sát bắt tụi nó, giao cho cảnh sát là được rồi, cần gì phải chuốc thêm rắc rối vào mình chứ ?
-Cảnh sát thì làm gì được tụi nó, toàn là lũ con ông cháu cha, tối nay tụi nó vào trại thì mai tụi nó cũng được thả thôi mà. Tớ muốn tự tay giải quyết tụi nó như thế này cơ ?
-Cậu muốn trả thù cho hai mẹ con cô kia sao ? Cậu tốt hơn tớ nghĩ đó, Anh Vũ !
-Tốt gì chứ ? Tớ không trả thù cho ai cả. Tớ chỉ muốn băm chả cái bọn khốn dám giỡn mặt với mình thôi. Chỉ vì tụi nó mà tớ mất toi buổi tối đi dạo phố. Tớ cũng phải đáp lễ lại tụi nó chứ. Hừ ! Cảm giác khi nghe mấy tiếng xương gãy rắc rắc của tụi nó khiến tớ rất hưng phấn. Tớ ghét tụi nó. Tớ đập tụi nó. Vì tớ ghét, thế thôi.
-Hahaha ! Dã man thật. Cậu đúng là người xấu mà ! Leo vừa đi vừa cười lớn.
-Thế cậu đã nghe tớ tự nhận mình là người tốt bao giờ chưa ?
Hàng cây hai bên đường rung rinh dưới những cơn gió nhẹ. Không gian trở nên im ắng lạ thường, Anh Vũ chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của Leo và những nhịp tim đập mạnh của mình…
-Nè ! Leo đột nhiên lên tiếng.
-Gì thế ?
-Lần đầu tiên tớ cõng người khác đó.
-Thì sao ?
-Cậu nặng hơn tớ nghĩ !
-Bỏ tớ xuống.
Vừa nói Anh Vũ vừa quàng tay qua siết cổ kẻ đang cõng mình khiến cả hai loạng choạng. Vậy mà bảo là hết sức, đúng là nói dối mà, Leo vẫn bước đi, vừa cố gỡ tay cô bé ra vừa cố giữ cô trên lưng. Rõ ràng con nhỏ này còn dư sức giết cậu !
-Không biết cậu là kẻ vô duyên hay là thằng ngốc nữa…
“Ai lại nói với một cô gái những lời như thế này chứ ? Đồ ngốc…”
Chương 8
Ads 00h00 sáng…
-Đây là lần thứ bao nhiêu trong tháng em trở về trong tình trạng sống dở chết dở này thế, Anh Vũ ? Khôi Vỹ cầm cánh tay cô bé và dùng bông băng lau nhẹ vết thương thở dài.-Hồi đầu tháng là bị tông xe, tuần trước ngã cầu thang, mấy hôm trước bị chó cắn(toàn là do cô nhóc bịa ra là mình gặp tai nạn, chứ thực chất là đi đánh nhau), còn lần này em đã làm gì ?
-Đánh nhau với bọn đua xe. Anh Vũ bình thản trả lời, hết lí do để bịa rồi, đánh khai thật vậy. Khôi Vỹ nhìn cô bé mỉm cười.
-Đánh với một băng đua xe hả. Anh Vũ à… Bàn tay anh cầm mảnh gạc vừa băng trên tay cô siết chặt khiến cô bé nhăn nhó gào lên.
-Á Á Á !!!! Đau em ! Anh muốn giết em đó hả ?
-Người ta nói cái chết có thể chữa cái ngu. Nhưng em đã ngu mà còn không chết. Thật kì lạ đó ! Khôi Vỹ vừa băng vừa mỉm cười.
-Im đi ! Không phải bác sĩ là người có nhiệm vụ chữa trị mọi vết thương tâm hồn và thể chất cho bệnh nhân sao? Anh toàn xỏ xiên em thôi…Anh Vũ nhìn anh trai mình càu nhàu, đúng là đồ máu lạnh, em gái bị đánh thế này không thương mà còn xiên xỏ. Đồ ác quỷ…
-Ánh mắt đó là sao ? Em không thể tỏ ra biết ơn đối với người vừa giúp mình sao ? Khôi Vỹ cốc lên đầu cô bé rồi đứng dậy.
-Hứ !
Anh Vũ nhăn nhó lắc lắc cánh tay mới được băng bó. Cái cuộn băng dày cộm buồn cười này vướng víu quá…trên người cũng nham nhở vết thương, còn đâu hình ảnh thục nữ dịu dàng, mai làm sao mà đi học đây chứ. Cô bé thở dài nghĩ vẫn vơ. Đang ngồi nghịch ngợm mấy cộng băng trắng thì Khôi Vỹ quay sang thắc mắc:
-Anh Vũ ! Còn cậu nhóc này là ai thế ? Đêm hôm khuya khoắt thế này mà vẫn cùng em đi đánh nhau, xem ra cậu ấy cũng không phải c
-Chậc ! Xem ra giờ có muốn đi cũng không được nữa rồi…
-Ai bảo cậu lao đầu vào ? giờ lại than…
-Hừ ! Bị thương rồi thì ngồi một chỗ đi, con gái gì mà…
-Ngồi một chỗ nhìn cậu bị đánh hả. Nghe cũng được, nhưng hôm nay tớ không có cái nhã hứng đó ! Dùng chân hất một thanh sắt dưới đất lên, Anh Vũ chụp lấy nắm chặt, tay kia đưa lên miệng liếm mấy giọt máu đang chảy tong tong từ cánh tay xuống cười nhạt.
-…Tớ nói trước, làm gì kệ cậu, nhưng vướng tay tớ là tớ phang cậu luôn đó. Vừa nói cô vừa phang thanh sắt vào đầu một tên đang lao tới.
-Hừm ! Te tua vậy rồi mà còn hung hăng quá nhỉ. Được rồi, tớ sẽ vì tinh thần tập thể mà bảo vệ cậu một lần. Dù sao cậu cũng là đồng đội của tớ. Tớ không thể để ai bắt nạt cậu được. Vừa nói vừa đá văng một tên khác.
Bụp…
-Đồng đội. Cậu đang nói gì vậy ?
Bốp…!!!
-Cậu không nhớ gì sao, nhóc con. Hôm qua Cát Cát nói ai đánh thắng được cậu sẽ được trở thành thành viên đội Karate, và tớ đã hạ gục cậu trong vòng ba nốt nhạc…
-IM ĐI !!!! IM ĐI !!!! IM ĐI…
BỐP….!!!!
BỐP…..!!!!
BỐP….!!!!!
Anh Vũ vừa hét lên vừa phang thanh sắt loạn xà ngầu, và mấy tên trước mặt cô bé gục xuống không kịp trăn trối lại điều gì. Leo vừa nắm cổ áo gã cầm đầu đấm, vừa nhìn qua mỉm cười thán phục.
-Chậc ! Bị thương như vậy rồi mà còn mạnh dễ sợ….
Và 15 phút sau, đám côn đồ đua xe đã nằm la liệt dưới đất, máu me nhuộm đỏ một góc đường. Anh Vũ cũng ngồi dựa vào gốc cây với cơ thể đầy thương tích, máu trên khóe miệng nhòa ra nhiều hơn. Còn tên kia tuy không bị gì nghiêm trọng nhưng bộ áo trắng đã bị vấy bẩn bởi máu, hạ tên cuối cùng, cậu nhóc nhìn xuống bộ đồ thở dài. Lẽ ra hôm nay không nên mặc đồ trắng…
-Còn sống không vậy, Anh Vũ ?
Leo vừa hỏi vừa cúi xuống cột chặt vết thương trên tay cô bé bằng một chiếc khăn tay nhỏ, nhưng máu vẫn thấm ra. Nhìn cô bé lặng im vì đau, cậu vội bế xốc cô lên.
-Cố chịu một chút nhé ! Tớ đưa cậu đến bệnh viện…
-Không cần, không cần đâu ! Anh Vũ vừa nói vừa níu vai cậu bước xuống, loạng choạng dựa vào gốc cây thở dốc. –Mặc kệ tớ, cậu về đi.
-Cậu bị sao vậy ? Tớ mà bỏ mặc cậu ở đây cậu sẽ chết đó. Đừng cứng đầu nữa. Tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện.
-Vết thương thế này nhằm nhò gì. Tớ quen rồi, với lại anh trai tớ là bác sĩ thì cần gì đến bệnh viện.
-Hazzz ! Thật hết nói ! Được rồi, tớ đưa cậu về nhà. Leo vừa nói vừa cúi xuống khoác tay Anh Vũ lên vai cậu cõng đi.
-Bỏ tớ xuống, tớ tự đi được…Leo…
Anh Vũ vừa hét vừa giẫy loạn xạ trên vai cậu. Nghe tiếng ồn, mấy con chó quanh đó cắn um lên, không gian trở nên tĩnh mịch đáng sợ, ánh trăng trên cao vằng vặc hắt xuống thấp thoáng in bóng hai người trên con đường vắng. Leo vẫn giữ chặt cô bé trên lưng đi về phía trước.
-Ồn quá ! Yên lặng đi, đến nơi tớ sẽ thả cậu xuống mà.
Leo không chịu thả ra. Anh Vũ đành im lặng để mặc cậu cõng trên lưng, vết thương đau quá khiến cô hết sức rồi, bây giờ mà Leo thả cô xuống thật chắc cô cũng không lết nổi về nhà nữa…
-Mệt không Leo ? đi được một đoạn đường dài, cô bé gục đầu vào vai cậu hỏi nhỏ.
-Không !
Leo vẫn bước từng bước đều đều, trời đêm vàng rực ánh trăng và lạnh hơn. Giờ này chắc phải 12h00 rồi. Từng cơn gió rét mướt ùa qua hai người, nhưng Anh Vũ không thấy lạnh, vì cô đang nằm trên lưng Leo, cậu ấy thật ấm áp, mái tóc của Leo thật mềm và tỏa ra một mùi hương nhẹ dễ chịu…
-Này ! Cậu ngủ gật đó hả. Thấy Anh Vũ trên vai mình im lặng, Leo hơi quay ra sau lo lắng.- Đọc số nhà cho tớ đi rồi hãy ngủ..
-Tớ không ngủ. Cô bé hơi lắc đầu.
-Vậy sao im lặng thế ?
-Hết sức rồi !
-Hì ! Cậu bật cười.-Giờ mới chịu nói ra sao ? tớ chưa thấy ai kì lạ như cậu đấy. Biết mình yếu rồi mà còn tìm bọn đua xe đó gây sự, hôm nay mà không có tớ thì cậu sẽ ra sao chứ ?
-Khi nào gần gục thì bỏ chạy. Hôm sau tìm tụi nó tính sổ tiếp.
-Tụi nó để cậu chạy dễ vậy sao ? Sao cậu không báo cho cảnh sát bắt tụi nó, giao cho cảnh sát là được rồi, cần gì phải chuốc thêm rắc rối vào mình chứ ?
-Cảnh sát thì làm gì được tụi nó, toàn là lũ con ông cháu cha, tối nay tụi nó vào trại thì mai tụi nó cũng được thả thôi mà. Tớ muốn tự tay giải quyết tụi nó như thế này cơ ?
-Cậu muốn trả thù cho hai mẹ con cô kia sao ? Cậu tốt hơn tớ nghĩ đó, Anh Vũ !
-Tốt gì chứ ? Tớ không trả thù cho ai cả. Tớ chỉ muốn băm chả cái bọn khốn dám giỡn mặt với mình thôi. Chỉ vì tụi nó mà tớ mất toi buổi tối đi dạo phố. Tớ cũng phải đáp lễ lại tụi nó chứ. Hừ ! Cảm giác khi nghe mấy tiếng xương gãy rắc rắc của tụi nó khiến tớ rất hưng phấn. Tớ ghét tụi nó. Tớ đập tụi nó. Vì tớ ghét, thế thôi.
-Hahaha ! Dã man thật. Cậu đúng là người xấu mà ! Leo vừa đi vừa cười lớn.
-Thế cậu đã nghe tớ tự nhận mình là người tốt bao giờ chưa ?
Hàng cây hai bên đường rung rinh dưới những cơn gió nhẹ. Không gian trở nên im ắng lạ thường, Anh Vũ chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của Leo và những nhịp tim đập mạnh của mình…
-Nè ! Leo đột nhiên lên tiếng.
-Gì thế ?
-Lần đầu tiên tớ cõng người khác đó.
-Thì sao ?
-Cậu nặng hơn tớ nghĩ !
-Bỏ tớ xuống.
Vừa nói Anh Vũ vừa quàng tay qua siết cổ kẻ đang cõng mình khiến cả hai loạng choạng. Vậy mà bảo là hết sức, đúng là nói dối mà, Leo vẫn bước đi, vừa cố gỡ tay cô bé ra vừa cố giữ cô trên lưng. Rõ ràng con nhỏ này còn dư sức giết cậu !
-Không biết cậu là kẻ vô duyên hay là thằng ngốc nữa…
“Ai lại nói với một cô gái những lời như thế này chứ ? Đồ ngốc…”
Chương 8
Ads 00h00 sáng…
-Đây là lần thứ bao nhiêu trong tháng em trở về trong tình trạng sống dở chết dở này thế, Anh Vũ ? Khôi Vỹ cầm cánh tay cô bé và dùng bông băng lau nhẹ vết thương thở dài.-Hồi đầu tháng là bị tông xe, tuần trước ngã cầu thang, mấy hôm trước bị chó cắn(toàn là do cô nhóc bịa ra là mình gặp tai nạn, chứ thực chất là đi đánh nhau), còn lần này em đã làm gì ?
-Đánh nhau với bọn đua xe. Anh Vũ bình thản trả lời, hết lí do để bịa rồi, đánh khai thật vậy. Khôi Vỹ nhìn cô bé mỉm cười.
-Đánh với một băng đua xe hả. Anh Vũ à… Bàn tay anh cầm mảnh gạc vừa băng trên tay cô siết chặt khiến cô bé nhăn nhó gào lên.
-Á Á Á !!!! Đau em ! Anh muốn giết em đó hả ?
-Người ta nói cái chết có thể chữa cái ngu. Nhưng em đã ngu mà còn không chết. Thật kì lạ đó ! Khôi Vỹ vừa băng vừa mỉm cười.
-Im đi ! Không phải bác sĩ là người có nhiệm vụ chữa trị mọi vết thương tâm hồn và thể chất cho bệnh nhân sao? Anh toàn xỏ xiên em thôi…Anh Vũ nhìn anh trai mình càu nhàu, đúng là đồ máu lạnh, em gái bị đánh thế này không thương mà còn xiên xỏ. Đồ ác quỷ…
-Ánh mắt đó là sao ? Em không thể tỏ ra biết ơn đối với người vừa giúp mình sao ? Khôi Vỹ cốc lên đầu cô bé rồi đứng dậy.
-Hứ !
Anh Vũ nhăn nhó lắc lắc cánh tay mới được băng bó. Cái cuộn băng dày cộm buồn cười này vướng víu quá…trên người cũng nham nhở vết thương, còn đâu hình ảnh thục nữ dịu dàng, mai làm sao mà đi học đây chứ. Cô bé thở dài nghĩ vẫn vơ. Đang ngồi nghịch ngợm mấy cộng băng trắng thì Khôi Vỹ quay sang thắc mắc:
-Anh Vũ ! Còn cậu nhóc này là ai thế ? Đêm hôm khuya khoắt thế này mà vẫn cùng em đi đánh nhau, xem ra cậu ấy cũng không phải c