Điện hạ, thần biết sai rồi! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Điện hạ, thần biết sai rồi! (xem 3268)

Điện hạ, thần biết sai rồi!

lập tức ngăn cản.


Liên Phong một mặt bảo nàng bình tĩnh một chút, một mặt nắm chặt đao, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm phía trước, quả thực tựa như con báo đang chờ đợi con mồi tiến vào lãnh địa của mình.


Ngay khi hắn đang chờ đợi, hai thân ảnh một lớn một nhỏ tiến vào tầm nhìn của bọn họ, vừa thấy người tới, Lâm San thiếu chút nữa kêu lên. Ta nói, đây không phải Hạ Lão Tam sao? Tên sơn tặc này đi chung với Đỗ Minh Nguyệt? Chẳng lẽ thằng nhãi này lại vào cung bắt người như cũ?


Đang lúc Lâm San không thể giải thích được, Liên Phong đã rút đao xông ra.


Hạ Lão Tam không nghĩ nơi thâm sơn dã lâm bỗng có một người lao ra bèn hoảng sợ, đến khi thấy rõ người trước mắt, hắn thiếu chút nữa hồn xiêu phách tán. Sao lại là mặt than này nữa? Lần trước đoạt vợ hắn còn chưa đủ, lần này con mẹ nó ngay cả nữ nhân hung hăng vậy cũng muốn giành với hắn, định không chừa đường sống cho người ta?!


Hạ Lão Tam giật mình, không cầm vũ khí, trực tiếp khiêng Đỗ Minh Nguyệt bỏ chạy.


Lâm San ở sau sợ ngây người! Thằng nhãi này cầm tinh con thỏ, bộ dạng té ngã chạy trốn còn nhanh hơn thỏ! Mắt thấy Đỗ Minh Nguyệt bị hắn khiêng đi mất dạng, nàng vội vàng đuổi theo.


“Chờ ở đây!” Liên Phong đúng lúc ngăn lại nàng, lập tức phi thân về hướng Hạ Lão Tam đào tẩu, nhanh chóng biến mất.


Lâm San chỉ là một Tiểu Bạch không biết võ công, giờ đây cũng chỉ nghe lời Liên Phong, an phận ngồi chờ, cầu nguyện Liên Phong có thể đem Đỗ Minh Nguyệt về, miễn cho hoàng thượng xử nàng.


Nhưng ông trời luôn trêu người. Tuy rằng khinh công của Liên Phong ngang ngửa Hạ Lão Tam nhưng hắn không quen thuộc với địa thế rừng rậm như Hạ Lão Tam, phải biết Hạ Lão Tam làm sơn tặc trên Ô Long Sơn mười mấy năm cũng không phải bỏ đi, cây cỏ khắp núi hắn rõ như lòng bàn tay, muốn chạy thật dễ dàng.


Liên Phong đuổi theo cả buổi, rốt cục vẫn để Hạ Lão Tam trốn thoát. Hắn định tiếp tục đi tìm nhưng trời đã bắt đầu tối.


Rừng cây cũng không giống trong thành, trời vừa tối sầm sẽ có nhiều mãnh thú, Lâm San một mình ở chỗ kia rất không an toàn. Nghĩ vậy, Liên Phong đành theo đường cũ quay trở lại tìm Lâm San.


Giờ khắc này, Lâm San đang đứng dưới tàng cây lo lắng chờ đợi, trời tối dần, trong rừng ánh sáng thưa thớt, mắt thấy thực vật chung quanh dần dần bị bóng đêm bao phủ, Liên Phong còn chưa xuất hiện, trong lòng sợ hãi, nắm dây cương Vô Ảnh bắt đầu đếm.


Rốt cục, lúc đếm tới một trăm, Liên Phong xuất hiện.


Vừa thấy Liên Phong, Lâm San vội vàng xông lên: “Thế nào? Tìm được rồi sao?”


Liên Phong lắc đầu.


Tâm tình của nàng lập tức rơi xuống vực thẳm, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn nàng chết sao? Vịt dâng đến miệng còn có thể chạy, rõ ràng có thể tìm được người thì nàng ta lại trốn thoát!


“Ngươi đừng vội, nếu đã biết Hạ Lão Tam cướp công chúa, sẽ có cơ hội tìm được.” Liên Phong an ủi nàng.


Lâm San vẻ mặt uể oải: “Ngày mai có thể tìm không? Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà ta, làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…”


“Đừng như vậy, có lẽ còn có cơ hội…” Liên Phong đang muốn khuyên nàng, bỗng nhiên trong lúc đó, một luồng khói sáng lóe trên trời đêm, chính là tín hiệu của bọn hắn.


Chẳng lẽ mấy đội khác đã tìm được Đỗ Minh Nguyệt rồi? Lâm San lại dấy lên hy vọng, liếc nhìn Liên Phong, hai người quyết đoán tiến lên phía trước hội quân.


Nhưng bọn họ không ngờ tín hiệu này không phải báo tin tìm được Đỗ Minh Nguyệt mà là thám tử hoàng cung dùng khoái mã cấp báo, hoàng thượng bệnh tình nguy kịch!


Chương 52


Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch?


Chuyện này đúng là phát sinh ngoài dự đoán mọi người thế nên Lâm San ngay từ đầu còn chưa tin mãi đến khi hồi cung cùng Liên Phong, chính mắt thấy Thái y viện gà bay chó sủa mới biết được việc hoàng thượng lâm bệnh là thật hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.


Nhưng nói đi phải nói lại, hoàng thượng sao có thể đột nhiên lâm bệnh? Phải biết rằng trước khi nàng xuất cung còn bị hoàng thượng triệu kiến, lúc đó hắn còn có thể chỉ vào mũi nàng quát mắng, nhìn sao cũng không giống bệnh nhân, chẳng lẽ việc này có ẩn tình?


Lâm San cứ việc nghi hoặc nhưng vì hoàng thượng bệnh tình nghiêm trọng, tạm thời không cho ai quấy nhiễu nên nàng cũng không có cơ hội tìm hiểu, chính là nhờ Tiểu Lục kể lại mới biết chút it. Hoàng thượng lần này bệnh đột ngột, tối hôm bọn họ ra thành liền phát bệnh, ngày hôm sau không còn khí lực gì đến đêm qua thì đã hôn mê.


Nghe Tiểu Lục nói xong, Lâm San trong lòng nửa vui nửa buồn, vui là hoàng thượng bệnh thì cha nàng sẽ chưa bị đày. Nhưng nàng lo lắng, không phải lo cho hoàng thượng mà là lo cho Liên Phong, bọn họ dù sao máu mủ tình thâm, nếu hoàng thượng thực sự xảy ra chuyện không hay gì, Liên Phong khẳng định cũng không an lòng.


Trừ lần đó ra, Lâm San còn cảm thấy kỳ quái, lần này hoàng thượng lâm bệnh không đơn giản, có lẽ sau đó không chừng ẩn dấu âm mưu gì. Tại đây tường cao cửa rộng, sự tình gì cũng có khả năng phát sinh, nguy hiểm không thể lường trước được, cẩn thận một chút vẫn hơn.


Sau vài ngày, bệnh tình của hoàng thượng tựa hồ tạm thời khống chế được nhưng tình trạng vẫn chưa tốt lắm, bên ngoài tẩm cung có thể thấy được rất nhiều Thái y vội vàng, mặt co mày cáu, giống như toàn bộ Thái y viện đều chuyển lại đây.


Trong lúc gấp gáp, Lâm San tự nhiên biết nên thận trọng từ lời nói đến việc làm vì vậy từ lúc hồi cung, nàng ít khi nào ra khỏi tẩm cung, việc nghe ngóng tin tức cũng đều sai Tiểu Lục đi tìm hiểu. Được cái Tiểu Lục là người thông minh nên nàng cũng tìm được chút tin tức.


“Phò mã, nghe nói bệnh trạng lần này của hoàng thượng rất quái lạ!” Tiểu Lục thấp giọng bẩm báo Lâm San.


“Thật vô nghĩa! Nói trọng điểm!” Lâm San thúc giục.


“Phò mã, ngươi đừng vội! Từ từ để nô tỳ nói, hôm qua trời trong nắng ấm, mây cao gió nhẹ, chim hót trên cây…”


“Nói trọng điểm!”


“Không vội, trọng điểm còn ở phía sau! A? Nô tỳ vừa rồi nói đến chỗ nào rồi? Không sao, bắt đầu lại từ đầu cũng được, nghe nói hôm qua trời trong nắng ấm, mây cao gió nhẹ…”


Lâm San thiếu chút nữa hộc máu.


Cứ vậy, theo miêu tả sinh động của Tiểu Lục, Lâm San dần dần hiểu hết sự tình. Tiểu Lục đi ngang qua Thái y viện nghe được hai Thái y đang thảo luận bệnh tình, lúc đề cập đến triệu chứng bệnh có một Thái y bảo kỳ quái là cả người hoàng thượng đều nổi đầy hoàng ban.


Hoàng ban?! Bệnh này nghe qua sao giống bệnh truyền nhiễm mà hai vợ chồng quái nhân trong rừng từng nói đến? Hoàng thượng sẽ không mắc đúng chứng bệnh đó chứ? Nếu là thật, chẳng phải sẽ có thuốc chữa trị được sao?


Ngay khi Lâm San nghĩ vậy, Tiểu Lục còn nói: “Còn có, tiểu thái giám bên tẩm cung của hoàng thượng nói mấy ngày nay thái tử vì bệnh của hoàng thường không ăn không uống, thậm chí còn hạ lệnh nếu ai có thể chữa khỏi sẽ thưởng ngàn lượng! Trác

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ Full

Tối đến, cô ấy sẽ về!

Sau 3 năm chăm sóc chồng sống thực vật, mẹ chồng vờ rủ tôi uống rượu rồi mở cửa cho người đàn ông ấy vào

Lên giường với ông chủ để có 100 triệu nhưng chỉ nhận được 1/10, ô sin cay cú gửi “ảnh nóng” cho bà chủ thì sốc khi nhận được

Nhìn lại mình đi! Mày cũng có còn zin đâu mà đòi!