Tình cảnh này làm Lâm San không khỏi cay cay sóng mũi, tuy lúc trước một lòng tính rời cung nhưng nàng dù sao còn có chút luyến tiếc, cha mẹ yêu thương nàng thế này tuyệt không thua kém phụ mẫu trước đây của mình, nếu để cặp vợ chồng thiện lương này chịu khổ vì mình, nàng chết cũng không nhắm mắt.
Nghĩ vậy, Lâm San lại lo lắng về số phận của mình, hôm qua xem biểu hiện của Đỗ Hạo cũng không biết bí mật này còn có thể giữ được bao lâu nhưng xét tính tình cha nàng, nếu cho hắn biết Đỗ Hạo đã biết thân phận nữ nhi của nàng, khẳng định hiện tại sẽ tức tốc chạy đi tìm hoàng đế thẳng thắn xin khoan hồng. Còn mẫu thân của nàng không chừng có thể ngất xỉu.
Không được, tuyệt đối không được! Lâm San lo lắng trong chốc lát quyết định trước nói cho Tống Lâm Phong nhưng hỏi ra mới biết hôm qua Tống Lâm Phong đã nhận chiếu đi thi hành công vụ bên ngoài, trước mắt còn chưa biết ngày về.
Cái gì? Tống Lâm Phong đi rồi, ngay cả Liên Phong kia? Hắn không phải nên ở cùng Tống Lâm Phong mới đúng sao? Lâm San có chút ngoài ý muốn, lệnh cho Tiểu Lục đi hỏi thăm. Tiểu Lục rất nhanh đưa tin lại, nghe nói hoàng thượng hoài nghi việc đốt doanh trại là do sơn tặc giả vờ quy thuận gây ra nên lệnh cho hắn trở lại Ô Long Sơn điều tra rõ ràng sự tình.
Nói cách khác, Liên Phong hiện tại ở Ô Long Sơn? Lâm San bỗng nhiên ý thức được mình đã muốn lâm vào tình trạng tứ cố vô thân, muốn đối phó Đỗ Hạo xem ra phải dựa vào chính nàng.
Sau khi vợ chồng Tống Hiền rời đi, liên tục ba ngày, Lâm San cố gắng dưỡng bệnh chuẩn bị đối phó Đỗ Hạo, ngày suy đêm nghĩ tìm kiếm nhiều phương án tác chiến, chỉ chờ Đỗ Hạo đột nhiên tập kích. Nhưng Đỗ Hạo như biến mất khỏi nhân gian, một chút động tĩnh đều không có. Ngược lại, , một người khác làm nàng khổ sở không ngừng, không ai xa lạ chính là Đỗ Minh Nguyệt, ngày đêm theo ám Lâm San.
Chương 42
Cảm tình cả đời Đỗ Minh Nguyệt, cơ bản chính là một bi kịch lớn.
Trước lúc ba tuổi, nàng lập chí về sau phải gả cho phụ hoàng, sau lại phát hiện không thể gả liền thay đổi đối tượng, thích đại ca Đỗ Diệp, mọi việc đều dựa vào hắn, làm sai cũng có hắn làm chỗ dựa, như vậy đến khi mười hai tuổi lại bị mẫu hậu vô tình cho biết, nguyên lai cũng không thể gả cho đại ca.
Đỗ Minh Nguyệt thương tâm, vì thế nàng đành phải chuyển sang người hầu Tiểu Tân bên cạnh Đỗ Diệp, đoạn cảm tình này chỉ giằng co ba tháng, Tiểu Tân sợ tới độ thần kinh suy nhược, tự nguyện sang Kính Sự Phòng làm thái giám.
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt phát hiện nguyên lai cũng không thể thành thân với thái giám, vì thế bị cảm tình đả kích yên lặng vài năm, rốt cục năm mười sáu tuổi mới để ý Tể tướng gia đại công tử Tống Lâm Phong, đối tượng này thật bình thường, cũng trải qua một phen hoài xuân thẹn thùng, cuối cùng cố lấy dũng khí, viết thư cho phụ hoàng bày tỏ tâm ý.
Lại không nghĩ đã muộn một bước, Tống Lâm Phong vừa cưới Dương Bích Uyên mà nàng bị tứ hôn sai cho Tống nhị công tử Tống Lạc, tình nhân cao lớn tuấn lãng trong mộng đột nhiên biến thành yếu đuối ẻo lả, Đỗ Minh Nguyệt khóc náo loạn chuẩn bị dây thừng thắt cổ nhưng quân vô hí ngôn, đã ban hôn nên chỉ có thể phải gả cho hắn.
Chờ lúc gả cho Tống Lạc, nàng tính bức hắn đi Kính Sự Phòng, không ngờ Tống Lạc nhìn qua yếu đuối này lại không sợ nàng chút nào, ngược lại mỗi khi gặp đều làm nàng rơi vào thế hạ phong. Đỗ Minh Nguyệt sống đến giờ này, lần đầu gặp được người như vậy, vừa giận vừa thẹn nhưng lại nảy sinh cảm tình đặc biệt.
Kỳ thật Tống Lạc cũng không kém cỏi, lúc hắn vào cung cũng rất phong độ; kỳ thật nghe đồn khi hắn xả thân cứu thái tử rất phong cách; kỳ thật khi hắn mất tích mình quả thật có chút lo lắng… Cứ như vậy, cảm tình của Đỗ Minh Nguyệt từng bước lâm vào bi kịch lần nữa.
Nếu Đỗ Minh Nguyệt biết mình đã thích nữ Phò mã, phỏng chừng có thể đâm đầu vào cây hòe trong tẩm cung tự vận.
Nhưng trước mắt nàng vẫn chẳng hay biết gì, vì thế xuân tâm cô gái lại bắt đầu nhộn nhạo, thường xuyên xuất hiện bên người Lâm San.
“Tống Lạc, ngươi lại không uống thuốc!”
“Tống Lạc, nếu ngươi dám không uống, bản cung liền bán nha hoàn của ngươi cho Ỷ Hồng Lâu!”
“Tống Lạc, bản cung không cho phép ngươi khanh khanh ta ta cùng nha hoàn kia!”
“Tống Lạc, bản cung muốn đi ngự hoa viên, ngươi bồi bản cung đi!”
“Tống Lạc, bản cung hơi đau chỗ này, ngươi bóp tay giúp bản cung.”
…
“Tống Lạc, tối nay bản cung muốn ở cùng ngươi!”
Suốt ngày bị hồ nháo Lâm San muốn hỏng cả người.
“Công tử, chúng ta muốn trốn đến chỗ nào đây?” Tiểu Lục bị Lâm San kéo ra ngoài tị nạn hỏi.
Đến chỗ nào cũng tốt hơn là ngủ chung với Đỗ Minh Nguyệt, quỷ mới biết nàng có nửa đêm phát cuồng, xé quần áo mình hay không. Lâm San không thể nói đành phải vứt cho nàng một cái nhìn xem thường.
“Công tử, bọn họ nói đời trước giết heo, đời này đầu thai làm heo, ngươi đời trước nhất định là lưu manh nên đời này nhất định bị người lưu manh.”
Lâm San tê liệt, thiếu chút nữa đập đầu vào tảng đá, ai oán liếc Tiểu Lục : “Kỳ thật ngươi cũng xuyên không đến đây, đúng không!”
Bỗng Tiểu Lục phía sau kêu lên: “Ai nha, công tử, hình như trời muốn mưa!”
Vừa dứt lời, trên trời lóe lên một tràng sấm chớp, sau một lát ầm ì, từng đợt mưa lớn từ trên trời trút xuống.
Ngươi là miệng quạ đen sao? Lâm San buồn bực nhìn Tiểu Lục phát hiện không thấy nàng đâu, nhìn quanh quất tả hữu mới thấy một mảnh áo run run lộ ra sau hòn giả sơn trong hoa viên, Tiểu Lục chính là đang ở đó. Lâm San lúc này mới nhớ Tiểu Lục hình như sợ sét đánh, định đi qua an ủi nàng.
Ngay lập tức, tiếng sấm chợt vang.
Tiểu Lục núp sau hòn giả sơn rốt cục nhịn không được “A” một tiếng, bỏ chạy như phát điên. Lâm San ngẩn ra rồi lập tức đuổi theo nhưng chân nàng còn chưa lành hẳn, mới chạy vài bước liền đau, lúc giương mắt lên nhìn đã không còn thấy bóng dáng Tiểu Lục.
Không thể nào, chẳng lẽ muốn ta một mình qua đêm bên ngoài hôm nay? Lâm San không khỏi bi ai, mắt thấy trời mưa càng lúc càng lớn, đành tìm một chỗ đụt mưa trước.
Vì trốn Đỗ Minh Nguyệt, Lâm San đã nhắm nơi hẻo lánh mà đi, nay vì đuổi theo Tiểu Lục nên giờ đây hoàn toàn lạc mất phương hướng. Trời tối như mực, phóng mắt nhìn lại đều không ai, ngay cả cây cối xung quanh cũng không rõ lắm. May mắn hình như cách đó không xa tựa hồ có một tòa nhà, trời đã tối như vậy, phỏng chừng không có ai ở đó, Lâm San không kịp nghĩ nhiều, chạy vội qua hướng đó.
Quả nhiên là nhà trống, ngay cả thủ vệ cũng không có, xem ra đêm nay có thể ở đây tạm một đêm, Lâm San nghĩ như vậy, cởi ngoại bào ướt sũng nước mưa, nhanh chóng bước lên thang lầu. Mới vừa đi vài bước,