Cuộc sống trêu chọc chó mèo của Nhị Nữu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cuộc sống trêu chọc chó mèo của Nhị Nữu (xem 3659)

Cuộc sống trêu chọc chó mèo của Nhị Nữu

a, nhẹ nhàng nhắc, rồi đem lão bản nương trong tay ta hất vào trong hố. “Ta giúp ngươi.”


“Ngươi nhất định! Là người ở trong cái phòng hảo hạng kia…” Đại Biến Thái nói giết sẽ động đến người phiền phức…


Bạch y mỹ nam gật đầu. “Lão bản nương chủ điếm này bỏ thuốc vào thức ăn của ta, không biết đã mưu hại bao nhiêu người, cho nên ta liền thuận tay hạ sát, xem như vì dân trừ bạo thôi.”


Thuận tay…


“Bà ta hạ ngươi loại độc gì?” Ta tò mò hỏi.


Bạch y mỹ nam không ngờ ta lại hỏi hắn cái này, ngây ra một lúc, sau đó xấu hổ đáp: “Xuân dược.”


 ̄□ ̄| |… Cái…này… Lão bản nương…sinh lý thật mãnh liệt nha…


“Tại hạ Lục Hạc Hiên, xin hỏi cô nương là?” Lục Hạc Hiên bắt sang chuyện khác.


“À, À! Gọi Nhị Nữu được rồi!”


“Nhị Nữu, ta biết một người rất giống ngươi!”


Hả? ! Chẳng lẽ người này biết ta trước đây? ? ?


“Một người rất giống ta sao? ? ?”


“Ừ, Là một nữ nhân được gọi là Thần Vũ”


Thần Vũ…? Quen quá ta! Đúng rồi, tối hôm đó lúc Đại Biến Thái niệm một câu chú ngữ kỳ quái có nhắc qua cái tên này, còn nữa, hôm bị thổ phỉ đánh cướp, hình như cũng có nghe nói qua cái tên này! Chẳng lẽ…Ta trước kia thật là nàng?


“Thần Vũ … là người như thế nào?”


“…?”


“À…Ý ta là, có người giống ta đến như vậy, ta thật sự hiếu kỳ muốn biết đối phương là người như thế nào.”


“Rất đẹp, nhưng rất có yêu khí…Hoàn toàn không cùng một loại khí chất với ngươi, hơn nữa võ công rất cao, lòng dạ lại độc ác nên người trong võ lâm gọi là ‘Đoạt mệnh yêu cơ’ -”


Nghe có vẻ không giống một người tốt = =!


“Cái kia…Thần Vũ…Có phải giống hệt ta?”


“Nếu dựa vào tướng mạo, lúc đầu ta đã nghĩ ngươi là nàng. Chỉ là, nếu là Thần Vũ sẽ không có lòng tốt như vậy, lại đi an táng kẻ thù.” Lục Hạc Hiên nói tiếp.


“Còn nữa, Thần Vũ sẽ không chôn cất vụng về như vậy.” Lục Hạc Hiên nhìn ta cười nói.


Ái…Ta có nên… hay không nói chuyện ta mất trí nhớ cho hắn biết? Bất quá.. “Thần Vũ” này hình như không phải người tốt, bạch y mỹ nam có thể giúp nàng hay không?


“Bất quá, điểm chính yếu là, Thần Vũ chân chính…Đã không còn trên đời này nữa rồi!”


“A? ! làm sao ngươi biết?”


“Là ta đã giết nàng.” Lục Hạc Hiên thản nhiên nói.


 ̄□ ̄|||… Trong gió lăng loạn…


Hoàn hảo…Còn chưa mở miệng…Quý trọng sinh mệnh…Rời xa mỹ nam…


Mai táng xong, ta cùng bạch y đẹp trai ai về phòng nấy, đang trở lại phòng mình, cảm giác đói khát mãnh liệt ào tới, lan ra khắp người, lúc này mới nhớ cho tới bây giờ ta vẫn chưa được ăn gì hết a, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng xốc lại tinh thần chạy vào phòng bếp kiếm chút gì ăn. Nghĩ đến Đại Biến Thái cũng giống ta chưa có ăn gì, liền làm một ít bánh hành trứng chiên mang đến phòng Đại Biến Thái. Lại nghĩ đến trong thức ăn của tên Lục Hạc Hiên kia cũng bị hạ dược, đoán hắn cũng bị đói bụng…có nên mang cho hắn một chút không nhỉ?


Nghĩ lại, hay là thôi đi…Có khả năng là bản thân đã từng bị hắn giết một lần…Nhân vật nguy hiểm này không nên chọc vào thì tốt hơn, sau đó tìm gian phòng khác đi ngủ.


Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, ta lại qua phòng Đại Biến Thái. Đại Biến Thái tựa người vào ghế híp mắt nhìn ta, bánh hành trứng chiên trên bàn đã bị ăn hết sạch trơ lại cái đĩa không.


“Nhị Nữu. Dậy rồi thì làm điểm tâm cho ta đi!” Đại Biến Thái chỉ chỉ cái bàn trống trơn.


“Lại ăn bánh hành trứng chiên sao?” Ta còn mơ ngủ hỏi.


“Ừ–!”


Làm xong bánh hành trứng chiên đặt lên bàn, Đại Biến Thái chậm rãi ngồi ăn, vô tư dùng đầu ngón tay bốc bánh, xé thành từng miếng nhỏ bỏ vào miệng, đôi khi còn vô ý mút mút đầu ngón tay.


Thật sự là…Chỉ ăn cái bánh thôi cũng làm người ta mất hồn như vậy a…


“Thật khiến ta bất ngờ nha..” Đại Biến Thái đang ăn bánh bỗng nhiên lên tiếng.


“Hả? !” Bất ngờ?


“Nhị Nữu cư nhiên không có bỏ trốn.”


? ? ? ? ? ! ! ! ! ! ! ! !


Đúng vậy! ! ! ! ! ! ! ! ! !


Thứ nhất, Đại Biến Thái ngày hôm qua bị hôn mê.


Thứ hai, tất cả tiền đều nằm trong tay ta.


Ta tại sao lại không nghĩ tới việc bỏ trốn a! Tại sao không nghĩ sẽ bỏ trốn a! Tại sao! ! !


Orz… Orz… Orz… Orz…


Tàn nhẫn nhất chính là…Đại Biến Thái ngươi tại sao lại còn nhắc ta…T0T


Đại Biến Thái ăn uống no say xong vẫn không vội dời đi, còn lệnh cho ta đi đóng cửa tiệm, buổi sáng lúc tỉnh lại…Lục Hạc Hiên đã đi rồi.


Vì vậy…hiện tại.


Chỉ còn lại ta và Đại Biến Thái hai người mắt to trừng mắt nhỏ.


“Thừa tướng đại nhân…”Ta rốt cuộc thu hết dũng khí.


“Ửm –?” Đại Biến Thái nhướng mày.


“Ngài…có biết chuyện …lúc ta chưa mất trí không…” Ta yếu ớt hỏi.


“Xem như biết đi!” Đại Biến Thái thoáng cái nheo mắt phượng mị hoặc.


“Ta…Ta trước kia…cùng ngài có quan hệ đúng không?


“Ừ.”


“Ta trước kia…Có phải là…thuộc hạ của ngài?”


“Không phải.” Đại Biến Thái hạ mi mắt.


A?! Ta đoán sai rồi? “Vậy…Đó là gì?”


“Nữ nhân của ta…” Đại Biến Thái bước đến áp sát tai ta nói nhỏ.


Cái gì? ! ! ! ! !


Chương 10: Chàng Thiếu Niên Như Ánh Mặt Trời


“Thừa tướng đại nhân thật có nhã hứng nha, ở…nơi sơn dã yên tĩnh này còn có mỹ nữ như hoa như ngọc phụng bồi, không biết Bổn vương có may mắn tham dự không?” Cùng với âm thanh truyền đến là một cái quần hoa lệ mang theo một tia thiên nhiên quý khí, một nam nhân gương mặt tuấn mỹ ước chừng hơn ba mươi tuổi nhưng trên nét mặt lộ vẻ gian thần thêm vài phần gian nịnh đẩy cửa bước vào.


“Nếu núi này chỉ là nơi yên dã, sao Yến Vương lại may mắn đại giá quang lâm?” Đại Biến Thái cũng không đứng dậy, tay nâng chén trà lên thưởng thức, không chút quan tâm mà hỏi.


Yến Vương cũng không lấy làm phiền, cẩn trọng ngồi xuống, cũng nâng một chén trà lên. “Ha ha, Bổn vương lần này vào kinh diện thánh, lúc đi ngang qua đây lại nghe nói Thừa tướng đại nhân gặp nạn, đang ngụ trong khách sạn nhỏ này. Bổn vương nghĩ, Thừa tướng đại nhân một mình hồi kinh rất nguy hiểm, cho nên tự tiện tới đây đồng hành cùng Thừa tướng đại nhân, có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt, như thế nào.” Yến Vương bóp chặt chén trà, đột nhiên một đội quan binh liền vọt vào vây ta cùng Đại Biến Thái.


“Sao? Không biết Yến Vương nghe người nào nói?” Đại Biến Thái cũng không trả lời Yến Vương, hỏi ngược lại.


“Nghe người chết nói–, Ngươi cho là giết người của chúng ta thì bọn họ sẽ không thể trở về thông báo sao?”


Đại Biến Thái tiếp tục đùa giỡn cái chén, khóe mắt hơi đảo qua bốn phía, khóe miệng tà mị cười một tiếng: “Chỉ bằng … từng này người?”


“Hừ! Nếu là bình thường – Tư Đồ Dực cộng thêm Thần Vũ, nhiêu đây người đương nhiên không đủ! Nhưng, như hôm nay Tư Đồ Dực cùng Thần Vũ đã trúng Thất Nhật tán, chỉ sợ nhiêu đây người cũng đã quá dư thừa rồi.” Yến Vương cười lạnh.


Cái gì mà Thất Nhật tán? ? ? Ta nghĩ không ra, Đại Biến Thái không phải là trúng Mông Hãn dược sao?


“Độc dược quý giá như vậy, Yến Vương ban cho ta dùng, thật sự là quan tâm. Nhưng khiến Yến Vương thất vọng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Bị Ép Đi Xem Mặt Gái Full

Nụ Hôn Đầu Tiên

Câu chuyện đáng suy ngẫm với số điện thoại vợ được chồng lưu với tên ‘lạ’

Truyện Nhật ký lấy chồng

Ai nói chung tôi không mờ ám ?