“Này…này…Quá hoang đường!” Một thần tử đã hơi cao tuổi kêu lên sợ hãi.
Hoang đường? Ha ha, đương nhiên rất hoàng đường rồi!
Ta hài lòng nhìn qua Yến Vương, lại đổi lấy ánh mắt Yến Vương đang khó hiểu nhìn lại ta.
? Yến Vương sao lại nhìn ta như vậy làm gì? Kỳ quái? Sao hình chiếu lại không phát ra âm thanh?
Ta đột nhiên có dự cảm rất không hay.
“Nhị … Nữu… ! ! !” Đại biến thái nổi giận, giọng nói trầm thấp – u oán -cộng thêm vài phần uy hiếp vang lên.
Nguy rồi…Chẳng lẽ…Lòng ta đánh lộp bộp mấy tiếng, cứng người quay đầu nhìn lại hình chiếu…
Chết rồi…Cái này chết chắc rồi…Ta khi không lại phát sai đoạn băng ghi hình, cái chiếu trên đó, rõ ràng bày ra là mấy bức hình lúc Đại biến thái vác bụng làm dựng phu.
Hai đoạn băng ghi hình ta thu một trước một sau-. Cho nên sắp chung vào một chỗ. “Không…thật xin lỗi, ta phát sai rồi. Phát lại, xem lại lần nữa đi!”
Ta vội vàng tắt hình chiếu Đại biến thái xinh đẹp mặc đồ bầu, chỉ chốc lát sau, trong triều đình chợt vang lên những âm thanh …dâm – loạn.
“Ngươi ngang nhiên, dám … bỏ thuốc ta!”
“Ở với Ai gia có gì không tốt, ngươi không phải trước sau vẫn muốn huyện Đông Phương và thành Khải Hề nhập vào phong địa của ngươi hay sao, Ai gia nói Hoàng thượng phong cho ngươi…”
Đoạn đối thoại giữa Yến Vương và thái hậu vang lên.
Cái này càng khiến mọi người giật mình hơn, nhìn hình chiếu xuất hiện một màn dâm loạn.
Yến Vương nhìn hình chiếu, sau đó quay đầu, vẻ mặt khó tin nổi trừng trừng nhìn ta.
“Người đâu a! Bắt Yến Vương lại cho ta, tống vào thiên lao. Từ hôm nay trở đi, giam lỏng thái hậu, không được phép bước ra khỏi tẩm cung nửa bước!” Hoàng thượng khẩn cấp rống giận hạ lệnh.
Ta thu hồi hình chiếu. Không quan tâm đến Hoàng thượng đang tức giận đùng đùng, thở dài khải tấu.
“Hoàng…Hoàng thượng, ta có việc gấp, xin được cáo lui trước!” Nói xong, lập tức vận ‘Mạc kế’ phi thân bỏ chạy.
Trốn… Phải mau mau chạy trốn thôi….bị Đại biến thái bắt được thì chỉ có nước chết thôi. Vừa chạy, ta vừa có cảm giác cái mông đã bắt đầu mơ hồ phát đau.
“Tiểu Lôi!” Ta chạy ào vào phủ Thừa tướng, vội vàng thét gọi.
“Tỷ tỷ? Ta vẫn đang chờ ngươi. Ngươi sao lại vội vã như vậy?” Tiểu Lôi nghe thấy tiếng ta gọi, vội vàng đi ra.
“Đồ thu thập xong chưa? Mau, lấy đồ đi theo ta!”
“Ừm, đều đã thu dọn xong, ta phải đi lấy đã.”
Ta đột nhiên cảm giác bị bức ép mãnh liệt, vội vàng ngăn cản Tiểu Lôi: “Thôi bỏ đi, không cần lấy, chúng ta cứ xuất phát thôi!”
“Tỷ tỷ, ta biết ngươi rất nóng lòng, nhưng phải đến rằm tháng tám mới có thể làm phép trở về, không cần vội vã như vậy a.” Tiểu Lôi khó hiểu, nói với ta
“Không phải…A…!” Ta còn chưa kịp giải thích với Tiểu Lôi. Liền có cảm giác bên hông căng thẳng. Cảnh vật trước mắt chợt biến chuyển. Sau đó loáng thoáng nghe được Tiểu Lôi kêu lên sợ hãi: “Tỷ tỷ!” Liền sau đó, chính là âm thanh đánh cánh cửa đóng dập lại.
“Đông!” một tiếng, ta chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều chấn động, sau đó chính là toàn thân đau nhức.
Đương nhiên, những… cảm nhận này tuy sâu sắc nhưng vẫn không khiến ta kinh hãi mất vía bằng cái người đem ta ném xuống gường, mặt mày tức giận đang nhìn ta chằm chằm kia.
“Đại…Đại biến thái … Ngươi, ngươi bình tĩnh!…Bình tĩnh trước đã…!”
Ta lồm cồm bò sát vào trong giường, kéo chăn lên chui vào, nghĩ rằng làm như vậy sẽ có thể tăng thêm chút cảm giác an toàn.
Chiếc chăn trong nháy mắt bị xốc lên, Đại biến thái đã đứng trước mặt ta. Một luồng cảm giác áp bức mãnh liệt kéo tới đè ép xuống người ta. Ta biết, đây là sát khí…
“Đại…Đại biến thái.” Ta nuốt nước bọt.
“Ngươi…Ngươi nghe ta giải thích ….”
Đại biến thái lạnh lùng nhìn ta.
“Ta…Ta tuyệt đối không phải cố ý-! ! !”Ta giơ ba ngón tay lên trời thề thốt!
Đại biến thái hơi thở càng lúc càng mạnh (tức xịt khói mà) ánh mắt nhìn ta càng lạnh đến thấu xương.
Đại biến thái cũng không thèm cười nữa…Thôi xong, tiêu rồi, lần này thật sự làm hắn xù lông nhím lên rồi …>o<…Không được a, mắt thấy đã có thể trở về đến nới, bây giờ mà chết thật là không đáng chút nào.
“Đại…Đại biến thái, ta sai rồi, ta sai rồi, ta thật sự không phải cố ý-…” Ta nhanh chóng khóc lóc ỉ ôi. Trước kia, lúc Đại biến thái tức giận vẫn có thể cười được, bây giờ hắn như vậy, không cười, cũng không nói, chính là một khẩu súng bắn ra sát khí. Ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
Đại biến thái vẫn nhìn chằm chằm vào ta, không nói.
“Đại…Đại biến thái, ta biết ngươi rất thương tâm. Cái này…chuyện liên quan đến danh dự, nhưng là ngươi biến thái như thế cũng…cũng sẽ không quá quan tâm đúng không? Dù sao ngươi cũng từ quan rồi mà, chờ qua một thời gian nữa mọi người sẽ quên thôi-!” Ta cố gắng an ủi Đại biến thái.
Vẻ mặt Đại biến thái rốt cuộc có chút biến hóa, nhưng là….là càng hung ác…>o<…
“Đại biến thái. Vậy…như vậy có được không. Ta, ta có tội, ta có lỗi với ngươi. Ta chủ động đưa mông cho ngươi đánh, có được hay không?” Ta thử thương lượng.
Đại biến thái vẫn bất động.
“Đại biến thái?” Hơi liều mạng, ta chậm rãi đứng lên, giơ tay đưa qua đưa lại trước mắt Đại biến thái. Đại biến thái vẫn chỉ lạnh lùng nhìn ta, không hề phản ứng.
“Đại biến thái? Ngươi không phải là tức quá hóa ngu đấy chứ?” ta tiếp tục thử đưa tay quơ quơ trước mắt Đại biến thái.
Tay liền bị nắm chặt!
“Đau …Đau đau…Đau…”
Tay Đại biến thái nắm rất chặt, rất ra sức, cảm giác giống như muốn bóp nát xương cốt ta không bằng.
“Rằm tháng tám muốn làm phép trở về là có chuyện gì?” Đại biến thái rốt cuộc mở miệng.
Lời Tiểu Lôi nói lúc nãy, đã bị hắn nghe được?
Tim ta lập tức như ngừng đập, há miệng, bất an nhìn Đại biến thái. Không biết phải giải thích với Đại biến thái như thế nào.
“Ngươi đã sớm muốn bỏ đi rồi, có đúng không!” Đại biến thái rống giận, lại lần nữa đẩy ta té vật xuống giường.
Chương 65: Tiểu Lôi Bạo Phát Mưa Bão…
Ta đứng hình nhìn Đại biến thái trân trân, không biết phải trả lời thế nào.
“Xem ra ta trước giờ đã quá nuông chiều ngươi!” Đại biến thái ánh mắt bạo ngược, hiện lên một tia tàn khốc. Đưa một tay nắm lấy cổ ta nhấc bổng lên không trung.
“Đại…Biến thái…” Thật khó chịu, có chút khó thở. Hắn muốn, bóp chết ta sao?
Lực tay Đại biến thái càng lúc càng mạnh. Ta nhướng mày, bị xiết cổ nên hô hấp bắt đầu dồn dập, hai mắt thoáng hằn lên gân máu đỏ tươi nhìn hắn.
“Thứ không nghe lời, giữ lại cũng vô dụng.” Giọng Đại biến thái âm sâu, tiếp tục tăng thêm lực đạo lên tay.
“…Ừm…Ách…” Ta chỉ có thể phát ra một ít tiếng rên rỉ a ô, hoàn toàn không thể nói ra lời, hai tay không còn sức lực đặt hờ trên tay Đại biến thái, cũng không còn sức giãy dụa.
Thật sự phải chết sao…
Ta nhìn Đại biến thái, một giọt nước mắt theo đuôi mắt chảy xuôi xuống.
Chết thì chết…chỉ là