Cưng Chiều Em Cả Đời - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Cưng Chiều Em Cả Đời (xem 2370)

Cưng Chiều Em Cả Đời

ại, dù Dương Kỳ Ngôn đã nhiều lần nhắc nhở cô, nhưng cô vẫn như cũ không muốn lộ vẻ điềm đạm hòa nhã với Mạnh Ảnh, ngược lại ngày càng tệ hơn.
“Em nghe nói có công ty đầu tư một khoản tiền lớn vào dự án khu nghỉ mát Thành Tây ở thành phố S?” Khôn khí yên lặng giữa hai người khiến cô hơi bực mình, Dương Tĩnh tìm một chủ đề nào đó để nói.
“Ừ.” Dương Kỳ Ngôn tập trung nhìn tình trạng giao thông trước mắt, qua loa đáp một tiếng.
Thấy Dương Kỳ Ngôn không thích nói chuyện phiếm, Dương Tĩnh cười cười quay đầu đi, cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kể từ sau khi Mạnh Ảnh rời đi, bộ dạng của anh hai luôn lãnh đạm, ngay cả nhà cũng không trở về, cũng bởi vì lần đầu anh đưa Mạnh Ảnh về nhà, Mẹ không hề giống như anh tưởng tượng, dịu dàng chấp nhận Mạnh Ảnh, mà là thái độ khác thường, bà tỏ vẻ không đồng ý ngay trước mặt Mạnh Ảnh, thậm chí dùng mọi cách để bắt bẻ Mạnh Ảnh. Nhớ có vài lần, Mạnh Ảnh khóc, nhưng Dương Kỳ Ngôn là một người con rất hiếu thuận, nên lúc đó anh cũng không ở trước mặt Mẹ dỗ dành cô ta, cho dù cô ta vừa khóc vừa chạy đi, anh cũng không đuổi theo, mà ở trong nhà trấn an Mẹ. Bởi vì anh biết rõ nếu để Mẹ yên lòng, anh với Mạnh Ảnh mới có thể có tương lai. Nếu như anh đuổi theo, Mẹ chắc chắn sẽ đau lòng, cho dù sau này anh gây sức ép trong nhà để cưới Mạnh Ảnh, Mẹ vẫn sẽ không thương Mạnh Ảnh. Anh hy vọng vợ của mình có thể được Mẹ yêu thương, cũng hy vọng vợ của mình có thể kính yêu Mẹ. Không may là sau đó, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi Mạnh Ảnh đã chia tay anh, vì vậy anh giận lây sang Mẹ, dù anh chưa từng nói ra, nhưng cô biết rõ.
Không khí im ỉm vẫn tiếp tục cho đến khi bữa ăn kết thúc, Dương Kỳ Ngôn thanh toán xong đi ra, vẻ buồn bã của Dương Tĩnh hiện hết lên trên mặt, giận dỗi đá những viên gạch bên đường. Cô ghét anh vì một cô gái mà không quan tâm đến người nhà, Mẹ ở nhà thở dài thở ngắn, nhưng anh cũng không thèm về nhà. Vì Mạnh Ảnh, công ty bây giờ bị Trình Diệc Nhiên tấn công, cô thật sự tức muốn chết rồi!
Dương Kỳ Ngôn không có có tâm tư dỗ dành cô, mở cửa xe, “Đi thôi, anh đưa em về.”
Dương Tĩnh đứng nguyên tại chỗ hơi tức giận nhìn Dương Kỳ Ngôn, “Ai thèm anh đưa về!”
Dương Kỳ Ngôn biết ở nhà đã tập hư Dương Tĩnh, hở tí là cố tình gây sự, anh không nói gì bước lên xe. Khi sắp khởi động xe thì quay ra ngoài nói với Dương Tĩnh: “Anh đi đây, tự em đi về nhớ cẩn thận.” (Ten: ông anh thiệt lạnh như đá luôn :)) tội cô em Dương Tĩnh ='>'>)
Nhìn xe của Dương Kỳ Ngôn chạy vào dòng xe, Dương Tĩnh hung hăng dậm chân một cái,“Dương Kỳ Ngôn!” (Ten: ố ồ, cho đáng đời ='>'>)
Về đến căn hộ của mình, Dương Kỳ Ngôn thả mình lên giường lớn, nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa của Mạnh Ảnh trong khung hình ở đầu giường tự nhiên cảm thấy đau đầu hơn, đưa tay chụp lấy khung hình ném vào ngăn tủ.
Gần đây anh luôn cảm thấy mệt mỏi, trong lòng buồn bực thở không nổi. Anh cũng rất ít khi vui vẻ, kể từ ngày Mạnh Ảnh nói cô chọn Trình Diệc Nhiên là tâm của anh đã chết. Cho tới bây giờ anh cũng không biết mình có thể yêu một người đến như vậy, yêu đến mức nếu như cô trở về, anh sẽ không chút do dự mà chấp nhận cô. Thế nhưng, anh biết rõ cô sẽ không trở về.
Mỗi đêm anh luôn ở lúc đang lạc lối trong giấc mộng thì bừng tỉnh, anh còn nhớ những ngày Mạnh Ảnh vui vẻ ở bên anh. Bây giờ anh hơi hối hận, nếu như khi đó anh dịu dàng một chút thì thời gian họ ở bên nhau sẽ lâu hơn một chút, nhưng lúc đó anh luôn tuôn ra những lời lẽ lạnh nhạt, luôn khiến cô buồn bã, luôn khiến cô mấy đi tinh thần. Bây giờ nghĩ lại, những ngày đó thật xa vời, nếu như anh biết được có một ngày cục diện sẽ như thế này, anh nhất định sẽ kết hôn với cô sớm một chút.
Anh rất hối hận, nếu như biết em sẽ rời đi anh nhất định yêu em nhiều hơn, cũng vì em khiến anh có cảm giác em không thể là anh không thể giả dối, vậy nên anh đã phớt lờ đi, cuối cùng cũng mất em. Thế nhưng, em rõ ràng đã nói yêu anh, em rõ ràng đã nói yêu anh mà! (Ten: chỗ này ta chả hiểu chi hết k thể là anh k thể giả dối là sao T^T)
Trình Diệc Nhiên tốt như vậy sao? Rốt cuộc anh thua kém hắn ta ở chỗ nào?
So sánh như vậy thật chẳng có ý nghĩa gì, Dương Kỳ Ngôn luôn có lý trí, những thứ này anh tự nhiên hiểu được, nhưng những lúc cô đơn anh luôn nghĩ đến sự so sánh vô nghĩa này.
Có lẽ đây chính là vận mệnh, dù anh là người luôn theo chủ nghĩa duy vật, nhưng anh vẫn phải thừa nhận với chính mình, anh đã thua vận mệnh.


Chương 39: Gây chuyện


Thở dài không biết bao nhiêu lần, trở mình liên tục, cuối cùng Mạnh Ảnh cũng phát cáu ngồi bật dậy, hay lắm, cô lại mất ngủ.
Đêm đã khuya như vậy, thật sự không thích hợp mất ngủ. Ánh đèn đường ở ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng một vầng sáng mờ mờ, trong phòng trừ hơi thở của mình ra, không còn có chút tiếng động gì. Cô vén chăn lên xuống giường, mở đèn ngủ lên, ánh sáng làm chói mắt, cô phải chớp mắt vài cái mơi thích ứng được.
Ra khỏi phòng ngủ, cô đi thật cẩn thận để tránh những đồ vật ở phòng khách, theo ánh đèn trong phòng ngủ đi đến bên ghế sofa mở TV lên, cô ôm chân ngồi trên ghế, cầm remote liên tục đổi kênh. Nửa đêm TV không có nhiều quảng cáo, nhiều kênh truyền hình cũng đang chiếu những bộ phim kinh điển ngày xưa, ánh sáng trắng xanh liên tục chớp nháy trước mắt cô, kỳ lạ không nói nên lời. Cô tắt âm thanh đi, chỉ nhìn phụ đề trên màn hình TV, đôi mắt đã quá mệt mỏi, nhưng cô vẫn không chịu dời mắt, chỉ như vậy mắt cô mới tạm thời không tuôn lệ. Cô căm ghét bản thân mình không thể buông xuôi, cô căm ghét hình ảnh Trình Diệc Nhiên dùng bữa với người phụ nữ khác trong nhà hàng cứ lởn vởn trong đầu cô. Đây là đêm thứ năm, cô luôn thức đến rạng sáng, nhưng lại không thể uống thuốc ngủ, cô cảm thấy nếu cứ như thế này thì cô sẽ phát điên mất.
Ngồi cả buổi thì cảm thấy đôi chân mình lạnh buốt, Mạnh Ảnh mới sực nhớ là mình quên mở máy sưởi, cô tìm thật lâu nhưng vẫn không biết bác Lý đã dọn remote đi đâu. Cô đứng lên, cuối xuống lật từng miếng đệm của ghế sofa lên, trên bàn trà cũng không thấy, cô ngồi xổm xuống tìm kĩ hơn, có lẽ nó đã rơi dưới ghế sofa, cô đưa tay xuống dưới gầm ghế tìm hoài vẫn không thấy. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy, dù sao cô cũng nghĩ rằng đêm nay không thể không tìm thấy nó.
Ngồi xổm lâu làm chân mỏi nhừ, cô đứng dậy thật mạnh, eo lại đụng vào cạnh bàn trà, theo bản năng cô đưa tay chạm vào chỗ đau, chỉ có cảm giác đau buốt, có lẽ cạnh bàn đã làm trầy da rồi. Cô hơi tức giận gạt hết đồ trên bàn xuống đất, nhìn một đống bừa bộn nằm trên sàn nhà, tự nhiên cảm thấy thật khó chịu, liền ngồi xổm xuống nhặt đồ rồi sắp xếp thật cẩn thận ngăn nắp. Dọn dẹp lại bàn trà xong, cô từ từ ngồi xuống đất rồi dựa vào ghế sofa, vùi đầu vào vòng tay của chính mình.
Biết rõ là mình không thể ngồi dưới đất, nhưng Mạnh Ảnh cảm thấy mình thật sự không muốn di chuyển. Trong đầu cô nhớ lại khoảng thời gian mất ngủ sau khi kết hôn với Trình Diệc Nhiên, nửa đêm cô luôn ngồi dưới đất dựa vào thành giường, hai tay ôm lấy đầu gối, ngồi như vậy thật lâu, thậm chí có lúc sẽ ngồi tới rạng sáng. Sau này Trình Diệc Nhiên phát hiện ra, mỗi đêm luôn muốn ôm cô vào lòng thật chặt, vì lúc đó

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Gái ngoan” quỵ ngã chứng kiến mẹ làm điều này mỗi tối để chu cấp 5 triệu mỗi tháng, “ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc”…

Đầy tháng cháu nội, mẹ chồng chỉ cho vài trăm nghìn trong khi bà tặng cháu ngoại cả cả cây vàng và điều bất ngờ một năm sau

Cô bạn thân

Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Bụi vào mắt ba