Cưng Chiều Em Cả Đời - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Cưng Chiều Em Cả Đời (xem 2296)

Cưng Chiều Em Cả Đời

ỡ nát, “Không cần, tôi không cần cả đời dính tới một người dưng. Như cô mong muốn, hai ta chấm dứt.”
Người đi trà lạnh.
Dương Kỳ Ngôn đi thật lâu, Mạnh Ảnh nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống trơn trước mắt, không ngăn được nước mắt.
Mấy người ai cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, tôi là kẻ xấu xa nhất trên thế giới này, vậy có ai nói cho tôi biết, tại sao tôi lại biến thành cái dạng này?
Người dưng? Ha ha, đúng vậy, sao mình còn có thể cho là mình cùng anh ta còn có bất kỳ liên quan gì? Từ cái ngày cô kiên quyết nói “Em chọn Trình Diệc Nhiên” trở đi, Dương Kỳ Ngôn luôn ôn nhu với cô kia đã không còn tồn tại. Mà Mạnh Ảnh chỉ biết cười vui vẻ kia sẽ không còn tùy ý nở nụ cười như vậy nữa…
Nếu như thời gian lui về sáu năm trước, có phải là mọi thứ còn có thể cứu vãn hay không, cô, có thể không khó xử như vậy, mà Dương Kỳ Ngôn cũng sẽ không khổ sở như thế?
Đúng vậy, nếu như thời gian có thể quay lại, mọi thứ đều có thể cứu vãn được, bởi vì khi đó bọn họ, vẫn còn là hai người xa lạ hoàn toàn không quen biết. Thế nhưng, không có nếu như, cuộc sống dạy chúng ta luôn nhìn về phía trước, cho nên những thứ kia chỉ có thể là những ký ức xa xỉ.
Rất nhiều người không hài lòng với vận mệnh, nhưng Mạnh Ảnh lại biết rõ vận mệnh của cô là do một tay cô tạo thành, vậy nên cơ bản là không thể đổ lỗi cho ai khác.
Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Kỳ Ngôn, có lẽ là lúc cô học trung học, đi học không vui vẻ gì, nhưng không có can đảm chống đối. Anh sống ở ngôi nhà đối diện với biệt thự nhà cô, phòng ngủ cũng đối diện phòng cô. Nhiều đêm không ngủ được, cô vén một góc rèm cửa sổ lên, luôn có thể thấy bóng anh hiện trên rèm che, vừa nghiêm túc vừa tốt đẹp.
Nhìn thấy mặt anh là vào một buổi chiều nóng bức nào đó, cô từ lớp học thêm về, đứng bên cửa sổ, vừa khéo là anh cũng vậy, nằm sấp phía trong cửa sổ nhìn ra xa, gió thổi tóc anh lên, trên khuôn mặt dễ nhìn lại trưng ra vẻ mặt lãnh đạm. (Ten: nói thiệt, ta k có ghét anh Ngôn được :-ss trai đẹp mà :-ss lại giỏi nữa :-< buồn là chị Ảnh và anh Ngôn KHÔNG THỂ đến với nhau được =,= *hỏi nhỏ* em còn cửa k anh ♥‿♥?; Ngôn: cô biến ngay cho tôi!; Ten: làm thấy ghê ఠ_ఠhông thèm ヽ(`Д´)ノ)
Mạnh Ảnh đột nhiên nhớ tới, anh chính là Dương Kỳ Ngôn mà giáo viên trong trường thường khen ngợi kia, mặc dù anh đã tốt nghiệp được ba năm, nhưng anh vẫn là học sinh ưu tú cả về nhân phẩm lẫn học vấn trong suy nghĩ của giáo viên, vẫn là huyền thoại bất tử trong Z, bởi vì anh là học sinh của trường đã đậu thủ khoa trong kỳ thi tuyển đại học năm đó. Khi đó trên bảng tuyên truyền trong trường treo vài tấm ảnh chụp của anh, anh rất nổi bật, không đơn thuần là hình của anh ở hàng đầu, mà là, chân mày trên khuôn mặt anh tuấn của anh tỏa ra khí thế mạnh mẽ đủ để bất kỳ cô gái trẻ nào cũng có thể yêu mến. ( Ten: chỗ này ta k hiểu là đang nói trường trung học hay trường đại học bởi vậy k biết để “giáo viên” hay “giảng viên”, “học sinh” hay “sinh viên” =,=)


Chương 11: Ghen tuông


Bên trong Trình thị một lần nữa lại lâm vào cảnh người người cảm thấy bất an. Một ngày Trình Diệc Nhiên muốn phát điên vài lần, ngay cả người tỉnh táo như Lý Trí cũng có chút buồn bực sờ lên cằm công nhận, ông chủ nóng giận này, vô cớ xuất binh, tiểu Mạnh Ảnh gây họa, không chút lý lẽ lại trút lên đầu bọn họ.
Dạo gần đây lão đại đều làm thêm giờ mỗi ngày, bọn họ cũng không thể tan tầm đã về. Kiên trì với việc tăng ca, trong khoảng thời gian này hoạt động của công ty không ngừng tăng gấp hai lần, nhưng sắc mặt của Trình Diệc Nhiên lại càng ngày càng u ám.
Mà lúc này vợ ở nhà cũng không thèm nhìn mặt mình, giờ anh tự hỏi chút nữa về nhà làm sao để dỗ dành. Lý Trí có chút nhức đầu nhìn ra muôn vàn ánh đèn bên ngoài, vợ anh đã không giống như mấy ngày trước, bây giờ hoàn toàn bỏ mặc không thèm quản nữa, hôm nay anh nhìn điện thoại không dưới 20 lần, một cú điện thoại cũng không có, gọi điện thoại tới cũng không ai bắt máy.
“Ơ, muốn về nhà sao, bị Lâm Du lạnh nhạt lâu rồi hả?”
Hà Nhu Quân buồn chán pha một ly cà phê bay vào phòng làm việc của Lý Trí, thấy cậu ta không ngừng xem điện thoại, cười trêu chọc. Lý Trí máu lạnh, trước khi kết hôn nổi danh hoa hoa đại thiếu, phụ nữ đối với cậu ta quả thực là quần áo cũng không bằng, sau khi kết hôn lại thay đổi thật lớn, thật giống một kẻ si tình chỉ cần có chút thời gian là chạy về nhà với vợ, người không hiểu chuyện sẽ nghĩ cậu ta cư xử rất ý tứ.
Lý Trí đang viết và vẽ vài thứ trong cuốn đề án, mí mắt cũng lười nâng lên.
Hà Nhu Quân thấy Lý Trí không có phản bác lại mình, có chút hí hửng, đặt mông ngồi lên bàn làm việc của anh, ưu nhã uống một ngụm cà phê, nghiêng đầu nhìn anh làm việc, “Cậu với lão đại sao đều bị vợ quản nghiêm vậy, mất mặt nam nhi quá, ý mình là, phụ nữ bây giờ không thể nuông chiều, vợ của cậu trước kia rất ngoan ngoãn, bây giờ y như là trái bom nổ chậm, chính là cô ấy…”
“Á á á… Mình sai rồi, vợ của cậu rất biết quan tâm người khác… Này… Đừng nha… Ái da!”
Lý Trí lắc lắc ngón tay lâu rồi không hoạt động, mỉm cười ngồi xuống, đắc ý nhìn Hà Nhu Quân mặt mũi bầm dập đang lăn một vòng trốn đi.
Vợ của anh không phải là ai cũng có thể nói, Lý Trí anh đây còn không nỡ nói, tên Hà Nhu Quân dựa vào cái gì chứ?
“Nhu Quân làm sao vậy?”
Lưu Tử Ngạo đi vào đưa văn kiện, đúng lúc thấy được người nào đó chạy trối chết, cau mày ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì, da chặt quá, nới lỏng cho cậu ta chút.”
Lời này vừa được thốt ra, Lưu Tử Ngạo rốt cuộc đã hiểu, bị đánh rồi. Chắc chắn là có liên quan tới vị kia ở nhà của Lý Trí, trong công ty này ai không biết Lý Trí có tiếng là hay lấp liếm khuyết điểm của mình?! Năm trước, Lâm Du tới công ty tìm Lý Trí, bị anh trêu ghẹo vài lần, ngoài mặt Lý Trí không nói gì, sau đó, thừa dịp Mạnh Ảnh nổi giận viết ra bản kế hoạch tỉ mỉ, cứ thế phối hợp với tên sợ vợ đem anh đày đi Châu Phi một năm, giờ mới có thể trở về. Bây giờ nhớ lại trong lòng anh vẫn còn rùng mình, tên của Lâm Du cũng không dám nói lớn, lo sợ không cẩn thận đắc tội với cậu ta. (Ten: thật tội cho 2 ng quá, chọc ai k chọc, chọc anh Trí =,= nghe cái tên là em sợ rồi :-s)
Những anh thê nô này, đều có vợ không có nhân tính nha.
“Sao vậy?”
Lý Trí nhìn tư liệu đáng ra nên xuất hiện trước mặt lão đại lại đang ở trước mặt mình, cau mày hỏi.
“Hức, cậu phải giúp tôi một chút a, lão đại kêu tôi theo dõi Mạnh Ảnh, bây giờ xảy ra vấn đề lớn, cô ấy gặp mặt Dương Kỳ Ngôn, ăn cơm ở một nhà hàng Tây a, lão đại mà nhìn thấy thì kinh khủng biết chừng nào? Anh ấy bắt tôi mỗi ngày đưa anh ấy một phần tư liệu liên quan tới tiểu Mạnh Ảnh.” Lưu Tử Ngạo như đang lo lắng điều gì đó, gương mặt tuấn tú buồn bực vo thành một nắm, người luôn chú trọng kiểu tóc khi xuất hiện nhất bây giờ đang lấy tay bứt loạn tóc như cái ổ gà mà cũng không thèm để ý gì.
Lý Trí buông bút trong tay xuống, thoải mái dựa vào ghế, thích thú nhìn Lưu Tử Ngạo đang lo sợ như con kiến bò trong chảo nóng.
“Làm giả một phần tư liệu không được sao?” Lý Trí ra vẻ việc không liên quan đến mình, không chút lo lắng, hời hợt nói. (Ten: ta chém đoạn lo lắng :|)
“Móa! Làm sao mà giả được, phải có hình chụp nha, m

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Dụ Chàng Cắn Câu

Đêm tân hôn chồng muốn giữ lại trong trắng để vợ còn đi lấy chồng…

Đọc Truyện Du Học Liên Xô Voz Full

Chồng cho rằng kiếm được tiền là hết trách nhiệm

Thần Chết Đáng Yêu