Nhìn bóng lưng chạy trối chết của nàng , tâm tình Cố Viện chợt vui vẻ chưa có từ trước đến nay.
“Hôm nay ngươi không cần đi theo ta, ở lại trong phủ cùng Thư cô nương đi, giúp nàng nghỉ ngơi cho tốt.” Cố Viễn phân phó Tuyết Tình đang thu thập giường trong phòng.
Tuyết Tình vừa thấy trên chăn đơn có vết máu, lại nghe ngữ khí nói chuyện nói chuyện của Cố Viễn, nghĩ đến đoán được tám chín phần, liền do dự nói: “Công tử, nô tỳ lo lắng. . . . . .”
“Lo lắng cái gì?” Cố Viễn không hiểu nhìn nàng một cái, ý bảo nàng nói tiếp.
“Trong tộc quy củ, chúng ta là không thể kết hôn cùng nhân loại . . . . . .”
Tuyết Tình cúi đầu nói, nàng theo công tử hơn mười năm, công tử chưa từng đối với nàng có một chút cảm tình đặc biệt. Tuy rằng nàng biết mình cùng công tử vô duyên, nhưng vẫn là lặng yên chờ đợi ở bên cạnh hắn, không chỉ là lấy thân phận Thánh nữ , cũng là lấy thân phận người ái mộ.
Nàng không hy vọng nhìn thấy công tử bị tộc nhân xa lánh.
“Ta đều có chừng mực.” Cố Viễn tự nhiên biết nàng nói gì, nghĩ tới chuyện sáng sớm hôm nay, trong lòng cười thầm, quay đầu lại nói,
“Đem sàng đan thay thế đi.”
“Thư cô nương đâu?” Cố Viễn nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh, liễm lông mày hỏi.
Sáng nay hắn phân phó phòng bếp làm riêng một bàn những thức ăn mà nàng thích.
Tuyết Tình sắc mặt trở nên hồng, một bên chia thức ăn, vừa nói: “Cô nương nói, nàng hơi mệt muốn ngủ tiếp, nói công tử không cần chờ nàng.”
Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Hay là đang muốn trốn tránh chính mình? Cố Viễn khóa chặt lông mày, đứng dậy hướng phòng nàng đi đến.
Trong phòng của nàng im ắng , Cố Viễn đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy Thư Kỳ miễn cưỡng hí mắt nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Vốn là buổi sáng nay sẽ cùng nàng tính sổ chuyện kia, vừa thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng lại không đành.
“Còn ngủ?” Cố Viễn cúi người hỏi, thanh âm cũng không tự giác nhẹ nhàng. hôm qua coi như lá ngủ sớm, không đến mức khốn thành như vậy.
“Đừng ồn!” Thư Kỳ cũng không mở mắt nhìn xem là ai, ngược lại giận dữ quát một câu.
Cố Viễn cũng không tức giận , bình thường rất ít thấy nàng như vậy, vì thế ôn nhu hỏi: “Làm sao không thoải mái?”
Thư Kỳ rốt cục nhướn nhẹ mắt lên nhìn, khóe miệng miễn cưỡng nở một tia cười: “Không có việc gì. Để cho ta nằm một lát thì tốt rồi.”
“Nhưng là bởi vì Quý Thủy tới?” Cố Viễn hỏi, mặt không hiểu sao liền đỏ.
“Ân.” Thư Kỳ gật đầu. Chẳng lẽ hắn ngay cả đều này cũng biết? Hay là bởi vì cùng nữ nhân tiếp xúc nhiều, vô sự tự thông?
Cố Viễn giúp nàng dịch dịch mền tơ, nói : “Ta sẽ bảo Tuyết Tình làm cho ngươi đưa chút đò ăn .”
“Ân.” Thư Kỳ thuận theo đáp lời, tuy rằng nàng cái gì cũng ăn không vô, nhưng vẫn là không đành lòng nghịch hảo ý của hắn.
“Đã mệt mỏi mấy ngày rồi hãy nghỉ ngơi cho tốt, chớ đi .”
Thư Kỳ chần chờ một lát, gật gật đầu.
Sau đó, quả nhiên Tuyết Tình bưng cháo cùng một chén nước canh thoạt nhìn là lạ đen thùi tới.
Thư Kỳ cũng không hỏi nhiều, ăn một chén cháo, uống cạn sạch nước canh, ngã đầu đi nằm ngủ, khi…tỉnh lại quả nhiên cả cơ thể thoải mái, cảm giác tốt hơn nhiều.
Chương 50
Nghe Thuộc Nghị nói, mẹ hắn có tải nghệ nấu ăn rất cao, không bao lâu thì từ một người làm việc lặt vặt vào làm đầu bếp trong Minh Nguyệt Lâu, chuyên phụ trách nấu canh, tiền lương cũng từ hai lượng bạc tăng lên 5 lượng. Nói đến đây việc này, vẻ mặt của Thuộc Nghị rất thỏa mãn cùng tự hào.
Thư Kỳ cũng vì bọn họ cảm thấy cao hứng, dù sao bọn họ có thể ở nơi này sống yên ổn, không cần vì áo cơm mà lo lắng, sống cuộc sống bình an.
Mẫu thân Thuộc Nghị vì cảm tạ ân tình của bọn hắn, nấu riêng một nồi canh ngon, bảo Thuộc Nghị mang đến.
“Lúc trước ở nhà, nương thường xuyên nấu loại canh này cho ta cùng muội muội uống.” Thuộc Nghị nhìn chằm chằm Thư Kỳ khuấy chung canh, không tự chủ nuốt nước miếng, “Nhưng từ lúc trong nhà gặp thủy tai ( thủy = nước , tai = thiên tai ), chúng ta đến gạo còn không mua nổi.Hơn nữa muội muội cũng không còn, nương rất đau khổ, cũng không làm loại canh này.”
Thư Kỳ vừa thấy, nước canh trong suốt như nước, cũng không biết là dùng cái gì hầm, có mùi hương thơm ngát, thấm vào ruột gan. Nàng nếm thử một miếng, hương vị tinh tế, mùi vị thấm vào răng lưỡi, hương vị vừa phải, nước ngọt mà không ngấy.
Bên cạnh Thuộc Nghị trong lòng chờ mong nhìn nàng: “Cô nương, dễ uống sao?”
“Ừh.” Thư Kỳ gật đầu, cười đáp, “Đây món canh ngon nhất mà ta từng uống qua. Mẹ ngươi tay nghề thật không sai.”
Thuộc Nghị cười thỏa mãn , “Mẹ ta kể, hầm canh trọng yếu nhất là đem tâm ý của mình tập trung vào nấu. Như vậy mới có thể hầm ra món canh mỹ vị, mới có thể làm người ta cảm thấy ấm áp, cảm động tâm người khác.”
Thư Kỳ gật đầu, không nghĩ tới nương Thuộc Nghị lại am hiểu sâu sắc và độc đáo như vậy. Khẳng định bà là một phụ nữ không tầm thường. Ngược lại lại thở dài, cha của Thuộc Nghị có thể chết như vậy, có nhi tử hiểu biết lại không biết quý trọng, vì hư danh trống rỗng không để ý thân tình vứt bỏ bọn họ, thật sự là không có mắt , một nam nhân ngu xuẩn.
“Thật thơm!” Người mới tới nhìn canh chung cười nói.
“Ra mắt công tử!” Thuộc Nghị ngoan ngoãn hướng hắn hành lễ, “Đây là do mẫu thân của ta đích thân hầm canh, bảo Thuộc Nghị mang đến cho công tử cùng cô nương nếm thử.”
“Nghe chưởng quầy Minh Nguyệt Lâu nói tay nghề của nương ngươi rất tốt.” Cố Viễn rất tự nhiên mà đoạt lấy cái chén trong tay Thư Kỳ, nếm thử một miếng, cười nói, “Làm phiền mẹ ngươi phí tâm.”
“Dạ, công tử.” Thuộc Nghị lĩnh mệnh mà đi.
Thư Kỳ hướng hắn nói thầm: “Muốn uống thì tự mình không đi lấy thìa, sao lại dùng của ta?”
Cố Viễn lại lấn đến gần nàng, cười mờ ám nói : “Ngươi còn muốn cùng ta phân chia sao?”
Thư Kỳ mặt đỏ lên, tuy rằng bọn họ là từng có một ít hành động thân mật, nhưng mà còn chưa tới mức như hắn nó… Tuy hai mà một?
“Hả?”
Cố Viễn nhân cơ hội giữ chặt nàng, hơi thở ấm áp đọng lại ở bên tai nàng, âm thanh nhu hòa tràn ngập mê hoặc, “Ngươi nói muốn hay không?”
“Muốn, đương nhiên. . . . . .” Thư Kỳ đúng lý hợp tình ngẩng đầu lên, còn chưa nói hết, đã bị Cố Viễn hôn.
Nàng muốn đẩy hắn ra.
Hắn lại đem nàng kéo vào trong lòng ngực của mình, ôm chặc nàng, tận tình mút cánh môi mềm mại ngọt ngào của nàng.
Cảm giác tê tê dại dại làm cả người nàng vô lực, hai tay lại bất giác đặt lên cổ của hắn , ý nói muốn cùng hắn hôn lâu dài.
“Rầm. . . . . .” tiếng vỡ vụn của đồ sứ thanh thúy vang lên đúng lúc hai người đang say mê.
Nguyên lai chung canh trên bàn bị Thư Kỳ không cẩn thận chạm vào, nước canh chảy đầy đất.
“Ai nha, đáng tiếc.” Thư Kỳ nhíu mày, chạy nhanh đến, dậm chân, tức giận trừng mắt nhìn Cố Viễn một cái, “Đều là tại ngươi !”
Cố Viễn với vẻ mặt vô tội: “Tại sao là lỗi của ta? Là ngươi chính mình