Ba chúng tôi đứng lại nhìn cậu ấy dần xách vali làm thủ tục và vào phòng chờ. Cánh cửa đóng lại, Jenny ôm lấy tôi khóc tóang lên như một đứa trẻ. Tôi phải gỡ tay cô ấy khỏi người mình và nhờ Đình Văn dỗ dành nếu không cả sân bay chắc đang nghĩ tôi đang… bắt nạt cô ấy. Sau mọi chuyện, tôi chẳng hề trách Jenny với những gì đã xảy ra với Đông Đông hay những thái độ mà cô ấy đã dành cho tôi trước đó. Tôi chỉ thấy một Jenny cũng yếu đuối mỏng manh như bất kỳ cô gái nào. Và tôi cũng mong, một ngày nào đó, sẽ có một chàng trai thật tốt yêu thương cô ấy. Nhìn bóng dáng Huy khuất dần sau cánh cửa phòng chờ. Chúng tôi mỉm cười với nhau nhẹ nhõm và ra về.
Tôi chào Đình Văn và Jenny rồi đi bộ men theo cầu vượt của sân bay đi xuống để bắt taxi. Nghe tiếng những chiếc máy bay đang dần dần cất cánh và rồi dần biến mất trên bầu trời xanh thẳm. Tôi thấy lòng mình chơi vơi, vì người bạn vô cùng yêu quý ra đi khiến tôi có cảm giác mất mát.
Chương 28 :The end
Sau một tuần tiễn Huy ở sân bay. Tôinhận được tin Đông Đông đã được xuất viện và ra về.Tôi thực sự đã chờ ngày nàykhá lâu rồi. Một năm đã trôi qua là những ngày tôi cảm giác dài và cô đơn đếnnhường nào. Bao nhiêu lo lắng và bao nhiêu yêu thương tôi đều gửi gắm nơi ĐôngĐông. Và giờ, tôi đã biết, ngày cậu ấy trở về sẽ không còn xa xôi nữa.
Tôi cầm bó hoa hồng xanh đứng đợi nhữngvị khách đầu tiên của chuyến bay ra cổng đón khách của sân bay. Những nụ cườirạng rỡ và những cái ôm thật chặt, có cả nước mắt của những con người sau baonhiêu xa cách để trở lại.
Đưa mắt nhìn những vị khách lần lượt ramà chưa thấy Đông Đông, tôi nôn nóng nhìn không rời. Chân tôi cũng đang chẳng yên,chỉ mong nhìn thấy dáng cậu ấy lấp ló qua cánh cửa kia là tôi sẽ chạy đến thậtnhanh ôm lấy.
Và rồi ở cuối cảnh cửa, Đông Đông ngồitrên xe lăn, phía sau được bố mẹ đẩy để xe di chuyển, đầu cậu ấy vẫn còn băngtrắng lại chỗ phẫu thuật, đôi mắt xa xăm đang nhìn về phía trước có vẻ mơ hồ.
Tôi đưa tay mừng rỡ đưa tay lên vẫyvẫy:
– ĐôngĐông, tớ ở đây!
Không một ánh mắt nào nhìn về phía tôi!
Hẫng hụt.
Mất mát!
Trống rỗng!
Tôi buông thõng tay xuống. Bố mẹ ĐôngĐông nhìn thấy tôi rồi mỉm cười đẩy xe lăn chở Đông Đông về phía tôi.
– Cháuchào hai bác! Tôi nhanh nhảu chào
– Cháuđợi lâu chưa? Bố Đông Đông ân cần
– Dạcũng mới ạ. Chào cậu, Đông Đông! Tôi trả lời rồi đưa tay lên chào Đông Đông.
Đôi mắt lém lỉnh ngơ ngác nhìn tôi nhưhình dáng của tôi lần đầu tiên tồn tại trong đôi mắt cậu ấy. Tôi thấy buốt lạnhở trong tim, một cảm giác đau đớn đang âm ỉ ở ngực bên trái.
– ĐôngĐông, chào mừng cậu trở về!
Tôi vui mừng nắm tay Đông Đông mặc dùthái độ của cậu ấy lúc này không hề biết đến tôi là ai. Tôi đã chuẩn bị tinhthần trước cho điều này, nhưng quả thực rất khó khăn. Giống như tôi đang bịbiến mất khỏi cuộc sống của một người, điều đó chẳng hề dễ dàng chút nào.
– ĐôngĐông, đây là Phương Phương, mẹ đã kể về bạn ấy cho con rồi đấy! Mẹ Đông Đôngnói với cậu ấy rồi quay ra nói với tôi – Đừng lo, nó sẽ mất một khoảng thờigian để phục hồi trí nhớ. Hiện tại cứ như vậy nhé, con gái!
Tôi khẽ cười mếu cố làm bộ mặt vui vẻ,mặc dù tim đang đau buốt.
Cái cảm giác mình không là gì cả thậmchí chỉ là chút vương rơi rớt trong kí ức của người khác cực kỳ sắc lẹm đaubuốt. Và tôi, đang phải chịu đựng điều đó. Nhưng tôi biết, mọi thứ sẽ qua thôi,đã có bao nhiêu giông tố ghé đổ lên đầu chúng tôi, và mọi lần đều là Đông Đôngdang tay an ủi tôi, thì lần này, hãy để tôi dang tay ra che chở cho cậu ấy…
“Đông Đông, đừng sợ, có tớ ở đây!”
* * *
Cuối cùng, thì Đông Đông cũng trở vềbên tôi, nhưng cậu ấy đã quên mất Phương Phương của cậu ấy là tôi, bác sỹ nóirằng sau ca phẫu thuật Đông Đông sẽ phải mất thời gian để tìm lại kí ức, đây làkhoảng thời gian cậu ấy phục hồi, tạm thời sẽ rơi vào tình trạng như thế này vìảnh hưởng từ ca phẫu thuật. Thời giannày, cậu ấy đã quên mất những kí ức về chúng tôi, quên mất tôi và cậu ấy đãtừng kết giao tình bằng hữu, quên cả những tháng ngày cậu ấy hy sinh để bảo vệtôi.
Hàng ngày tôi vẫn ghé qua bệnh viênthăm Đông Đông để chuyện trò và kể cho cậu ấy những kỉ niệm mà chúng tôi có. Tôikiên nhẫn để làm quen với cậu ấy từ đầu, giống như tôi là một người hoàn toànmới chủ động bước vào cuộc sống của cậu ấy. Đông Đông đã từng làm như vậy với tôi, cậu ấy đã tự bước vào cuộc sốngcủa tôi và ở lại mãi mãi trong trái tim tôi và tôi chắc chắn sẽ ở lại trái timcậu ấy.
Tôi phải phải bắt đầu mọi thứ từ đầu.Nhưng tôi không sợ, bởi vì tôi là Phương Phương cứng cỏi, bướng bỉnh và nhấtđịnh chỉ cần có quyết tâm tôi tin tôi rồi chuyện này sẽ qua thật nhanh. Tôi tỉmỉ kể lại những kỉ niệm từ ngày đầu chúng tôi gặp mặt, những cuộc tranh cãi nảylửa và cả những tháng này chúng tôi bên nhau tuyệt vời như thế nào. Và ĐôngĐông dường như cũng nhìn thấy sự cố gắng ấy ở trong mắt tôi, cậu ấy cũng kiênnhẫn để ngồi nghe tôi nói.
* * *
Sáng sớm, tôi và Đông Đông nằm dài trênthảm cỏ xanh ngoài khuôn viên bệnh viện. Nắng vẫn lấp ló ở những đám mây, có vẻnhư trời đang muốn mưa nhưng mặt trời vẫn cố rọi những tia nắng nhỏ tinh nghịchxuống thảm cỏ xanh nơi chúng tôi đang nằm.
Tôi không kể lại những chuyện đau buồnđã qua mà chỉ nhắc đến những kí ức tươi đẹp nhất và đưa cho Đông Đông xem nhữngtấm ảnh chụp hồi cấp 3, những tấm ảnh khi chúng tôi mới bước chân vào lớp 10,những tấm ảnh cậu ấy thi đấu bóng đá, tôi thi hùng biện và cả những tấm ảnhtinh nghịch hồn nhiên của đám học trò khi ấy. Bởi tôi muốn có chăng chút gì đókí ức về tôi và cậu ấy rồi sẽ trở lại. Khi rời khỏi bệnh viện này, nhất địnhtôi sẽ đưa cậu ấy trở lại những nơi chúng tôi đã từng qua và cả những nơi màchúng tôi chưa hề đặt chân đến.
Không gian yên bình và tĩnh lặng buổisáng khiến cho tôi có cảm giác khoan khoái dễ chịu. Khuôn viên này khiến chotôi quên mất thế giới đang tấp nập và hối hả ngoài kia. Tôi đưa một tấm ảnh rồichỉ.
– Đâylà Phương Anh và Huyền Thương đây là haicô bạn ngồi chung bàn với bọn mình. Ngày đó, trong lớp có duy nhất cậu là đứacon trai được may mắn ngồi cùng bàn với hai cô bạn xinh đẹp nhất lớp đấy. Hi hihi. Tôi khẽ cười.
– Cậucó ngồi cùng không?
– Có,chúng mình ngồi cạnh mà. Tôi trả lời
– Cậucũng xinh đẹp! Đông Đông nhìn vào bức ảnh và nhận xét thế. Má tôi khẽ ửng hồng,hình như chưa lần nào Đông Đông khen tôi xinh mà lúc nào cậu ấy cũng cố châm chọclà tôi rất béo. Tôi khẽ thấy tim mình vui đến lạ.
– Cònđây là ai? Người đứng cạnh cậu này! Đông Đông mở tấm ảnh khác và hỏi.
– À….Tôi bối rối khi nhìn vào bức ảnh. Đây là Đình Văn, anh ấy học hơn chúng mìnhmột khóa. Đình Văn nói sẽ đến thăm cậu đấy!
– Cậuthích anh ta à