Cô Nàng Hoàn Hảo - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cô Nàng Hoàn Hảo (xem 1995)

Cô Nàng Hoàn Hảo

lẽ hai tên đã choảng nhau vỡ đầu đến mấy lần.
Những buổi chiều học đội Tuyển, khi tan học, Ngọc Lan vẫn thường đứng đợi Đông Đông rồi cùng về. Cô ấy rất kiên nhẫn và dịu dàng, mặc kệ cho tôi và Đông Đông chết lì ở trong lớp cho đến khi vẫn chưa tìm ra đáp số, cô ấy vẫn đợi Đông Đông ngoài cửa rồi lôi sách ra đọc. Tôi ít khi nói chuyện với Ngọc Lan, nhưng chính tôi còn bị thu hút bởi nét dịu dàng của cô ấy.
Mỗi lần nhìn thấy Ngọc Lan đứng đợi Đông Đông rồi sau đó cô ấy leo lên xe cậu ấy để ra về. Lòng tôi… thật sự rất đau đớn…
Thật sự, tôi không biết gì về Ngọc Lan cả, ngoài cô bạn mới đến chuyển về từ đầu năm lớp 11. Tôi chỉ nghe xôn xao trong lớp bố mẹ Ngọc Lan đều ở Nhật, cô ấy chuyển về sống với ông bà ở Việt Nam với lý do cá nhân nào đó. Không ai biết được nguyên nhân đó là gì, tôi đã thấy ánh mắt buồn của Ngọc Lan, tôi thấy có điều gì đó khó hiểu từ cô bạn này.
Thực tình tôi cũng muốn tìm hiểu và thân thiết hơn với Ngọc Lan, nhưng Đông Đông đã làm điều đó thay tôi rồi. Ngay sau khi Đông Đông làm thân với Ngọc Lan, cô ấy đã thay đổi, cô ấy vui vẻ hơn, vẻ ngoài rụt rè cộng với sự thờ ơ với thế giới bên ngoài đã biến mất, thay vào đó là những ánh mắt vui tươi và nụ cười thân thiện. Nhưng với tất cả những mối quan hệ bạn bè trong lớp, không ai có thể đến gần hơn cô ấy để biết được những chuyện riêng tư.
Kỳ thi đang tới gần hơn, tôi và Đông Đông cùng nhau cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho việc ôn luyện, chúng tôi cùng nhau chọn một địa điểm yên tĩnh trong một lớp học trống phía sau khuôn viên trường.
Tôi vác theo một đống sách vở và tài liệu, kèm theo những dạng bài tập mới tôi đã nghiên cứu được để trao đổi với Đông Đông. Đây là thoả thuận giữa hai chúng tôi bởi vì đó là cách mà theo tôi nghĩ sẽ học nhanh nhất.
Khung cửa sổ của lớp học ánh nắng chiếu xiên ngang, không khí trong veo nhưng nhìn qua những tia nắng ấy những đám bụi liti đang chuyển động hỗn loạn. Tôi hít một hơi dài, cố để lấy lại tinh thần khi phải đối mặt với những bài toán hóc búa. Tôi và cậu ấy miệt mài làm bài tập, chỉ khi thật sự có những vấn đề mỗi người không thể hiểu mới đưa ra để thảo luận. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng động khẽ cót két của cánh cửa sổ, hương hoa nhè nhè thoảng và có cả tiếng loạt xoạt mỗi khi những cơn gió khẽ thoảng qua.
– Đông Đông, bài này, tớ không hiểu.
Tôi là người phá vỡ cái không gian yên tĩnh bằng một câu hỏi.
– Để tớ xem.
Đông Đông tiến lại ngồi gần tôi “Bài này à, đây là một dạng của chứng minh bất đẳng thức, ta sẽ dùng phương pháp chứng minh ngược…” Cậu ấy chậm rãi giảng giải cho tôi từng tý, từng tý một. Nhưng thật sự, đầu tôi không thể lọt được chữ nào, bởi ánh nắng bên cửa sổ hắt vào, bởi gió thoang thoảng, bởi cả những hạt bụi li ti cứ không ngừng chuyển động và cả bởi vì Đông Đông đang ngồi bên tôi, rất gần, tôi nghe thấy cả tiếng thở của cậu ấy. Đông Đông chăm chú giảng cho tôi, cậu ấy ghi ra từng lời ra nháp nhưng tai tôi chẳng nghe thấy gì hết. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt của Đông Đông chăm chú bởi lâu lắm rồi tôi mới có thể ngắm cậu ấy từ khoảng cách rất gần như thế này. Đôi mắt cậu ấy với hàng mi dài, lông mày đen và rậm, đôi môi với nụ cười nghịch ngợm khiến tôi thu hút. Đôi môi ấy, tôi đoán… rất mềm và ấm…
Tôi cứ nhìn Đông Đông như bị mê hoặc, cậu ấy cũng nhận ra tôi chẳng hề chú ý gì đến bài giảng cả.
“Cốc” Đông Đông chẳng ngần ngại lấy ngay cái thước kẻ cốc một cái vào đầu tôi.
“Á” Tôi kêu lên ôm lấy đầu, thật ra cũng chẳng đau lắm nhưng đúng hơn đó là phản xạ tự nhiên của tôi.
– Cậu có sao không?
Đông Đông thấy tôi kêu lên nên cậu ấy rối rít rồi kéo tôi lại gần xem vết thương mà do cậu ấy vừa gây ra cho tôi. Tôi cúi gằm mặt xuống, nhắm tịt mắt lại và lấy tay xuýt xoa, Đông Đông cứ thế cố gắng kéo tay tôi ra xem có thấy vết thương đó chảy máu hay không, và không biết từ lúc nào tôi đã trọn trong vòng tay của Đông Đông. Tôi khẽ ngước mắt lên, cậu ấy cũng đang nhìn sâu vào mắt tôi. Ánh mắt nhìn ấu yếm và đầy yêu thương, tôi nghe thấy trái tim mình đập rộn và cảm giác khó thở khó tả.
Đông Đông khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt đôi môi rất mềm và ấm đó lên đôi môi tôi. Tôi không còn biết gì nữa, một cảm giác là là chạy dọc sống lưng, chỉ cho đến khi Đông Đông lấy tay luồn tay qua kẽ tóc tôi mới chợt nhận thức ra rằng chúng tôi đang…hôn nhau.
Nụ hôn đắm đuối, nụ hôn ngọt ngào trong nắng chiếu vàng và những hạt bụi xoay xoay vẫn không ngừng chuyển động…
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Đông Đông buông tôi ra. Cậu ấy khẽ thì thầm vào tai tôi.
“Tớ… tớ… xin lỗi”
Nắng vẫn chiếu xiên vàng, và từng đám bụi vẫn xoay xoay trong không khí…
Chương 8
Tôi ngồi lại như một kẻ bị mộng du, dường như rất khó khăn để tôi có thể nhận thức chính xác những gì vừa xảy ra với mình. Nụ hôn đó vẫn còn dư âm trên môi. Tôi vẫn còn cảm nhận được cái cảm giác đôi môi rất mềm và ấm của Đông Đông.
Đông Đông để mặc tôi ngồi lại đó một mình.
Nụ hôn ấy… rất rất ngọt ngào. Tôi nghĩ rồi đỏ ửng cả mặt lên, tôi khẽ lấy tay áp vào má để cho khỏi xấu hổ. Nếu ai đó nhìn thấy bộ mặt của tôi lúc này chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng tôi là một con bé điên khùng. Haha.
Tôi về nhà, cắm đầu cắm cổ chạy lên phòng đóng kín cửa lại. Vứt xoạch đống sách vở lên bàn học, tôi leo lên giường, ngả mình xuống tấm chăn êm ấm, trùm kín đầu. Tôi thấy mình vui lắm, nụ cười chẳng thể nào tắt trên môi.
Tối hôm đó, tôi nhìn vào cái điện thoại mong ngóng, cứ khoảng 2 phút tôi lại quay ra với hi vọng nó sẽ reo lên và đầu dây bên kia, tôi cũng chẳng còn học được chữ nào nữa. Bởi cái cảm giác… rất mềm, rất ấm của đôi môi cậu ấy chứ hiển hiện trong tôi.
Nụ hôn đầu đời, tôi đã dành cho Đông Đông.
Nụ hôn nắng chiếu xiên vàng có những đám bụi xoay xoay trong không khí.
“Đông Đông, tớ đợi điện thoại của cậu đây. Tớ rất muốn nghe từ cậu một lời…”
Tôi tự nói với mình như thế, đúng hơn là những lời tôi muốn nói với Đông Đông.
Nhưng tôi đã thức cả đêm đó, và chẳng có một cuộc điện thoại nào gọi đến từ Đông Đông cả. Nụ hôn đầu đời và cái cảm giác bồng bềnh với những cảm xúc rất lạ mà tôi chưa từng trải qua, tôi thấy mình, dường như chẳng còn nhận thức được chính xác bản thân mình đang muốn gì, đang yêu hay ghét ai nữa.
Nụ hôn của Đông Đông khác với Đình Văn, nụ hôn này khiến cho tôi chếnh choáng, khiến cho tôi ngạt thở và khiến cho tôi ngày đêm day dứt về nó. Và Đông Đông cũng khiến cho đầu óc tôi lúc này quay cuồng chẳng thể nào có thể ý thức được rõ ràng được những vấn đề xảy ra trước mắt.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp, tôi đem theo tâm trạng rối bời nhưng thẳm sâu trong tôi là sự vui mừng bởi tôi sẽ được gặp cậu ấy. Tôi định sẽ nói chuyện với Đông Đông, rằng tôi sẽ có câu trả lời chính xác hơn về tất cả mọi chuyện xảy ra. Về nụ hôn…trong nắng với đám bụi xoay xoay…đẹp và lãng mạn như trong một bộ phim mà tôi đã từng xem và mơ ước.
Nhưng trái ngược với dự đoán, Đông Đông không hề quan tâm gì đến thái độ của tôi, cậu ấy ngó lơ không tỏ một chút gì thậm chí cũng không liếc mắt về phía tôi một lần. Trong giờ học mà tâm trí tôi rối bời, chẳng lẽ… chẳng lẽ… nụ hôn đó chỉ là một nụ hôn… ngoài ý muốn của cậu ấy thôi sao?

Từ khóa: Cô Nàng Hoàn Hảo,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay

Hớn hở khoe có bầu, bạn trai trầm ngâm tiết lộ một sự thật khiến tôi chết điếng

Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp

Cãi lời bố mẹ vì nghĩ 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng là đủ và cái kết buồn cho đôi trẻ yêu nhanh cưới vội

Mập Ú Quyết Tâm Giảm Cân Trả Thù