_ Từ hôm qua em về , chị em ta không có dịp nói chuyện với nhau , dù sao sau này cũng người 1 nhà , nên chị muốn nói chuyện hiểu em hơn – Hồng Nhi vẫn trong trạng thái cười tươi như hoa .
_ Ai là người 1 nhà với cô , Hớ ! ảo tưởng – Nhu Nhi nghe vậy liền đanh mặt , liếc mắt với Hồng Nhi .
_ 3 tháng nữa anh với chị sẽ cưới , nên … – Hồng Nhi ngồi xuống giường , nhẹ nhàng , nhịn nhục .
Vừa mới nói đến chữ nên , Nhu Nhỉ đã nhãy ào miệng của Hồng Nhi …… _ Cô tưởng anh yêu cô hả ? chỉ vì tôi đi , nên anh tìm đến cô để tìm lấy hơi ấm thôi , bây giờ tôi đã trở về , ccô đừng mơ sẽ cưới được anh ấy , nói trắng ra cô chỉ là người thay thế tôi thôi , À mà quên , cô thua tôi đến 3 tuổi mà đúng không sao lại vô lễ dám gọi tôi bằng em . Mau cút ra cho tôi , thứ dân thường như cô mà dám trèo cao hả , tỉnh lại đi , tự nhận thức lấy , rồi mau rời đi đi . – Nhu Nhi lộ hoàn toàn bộ mặt trước mặt Hồng Nhi .
Hồng Nhi đã hiểu , biết rằng tuổi đời nhỏ hơn nhưng trường đời đã dạy cô rất nhiều nên thể loại con người như Nhu Nhi cô đã gặp nhiều , huống chi Nhu Nhi cũng giống như Hồng Nghi chị cô , con người giả ngây nhưng mưu kế thì đa đoan . Cô không nói gì , đã hiểu rõ tình hình , nên đứng dậy đi ra , về phòng của mình , vẻ mặt có chút ưu tư , nhưng lại không hiện ra , cô lấy lại nụ cười sau đó bước vào phòng nơi Phúc Khang đang đợi cô quay về .
_ Sao rồi ? con bé đó có làm khó em không ? – Phúc Khang nghe tiếng mở cửa biết rằng cô đã về nên cười vui lên tiếng .
_ Không cô ấy rất dể thương . Em rất thích cô ấy – Cô tươi cười , không muốn anh biết .
_ Vậy thì được , anh chỉ sợ 2 người không hòa thuận được – anh nhíu mày , bày tỏ lo lắng .
_ Không ! Cô ấy rất dể thương , em sẽ hòa thuận với cô ấy anh yên tâm – Cô trấn an anh .
_ Vậy mọi việc nhờ em – Anh có phần an tâm
_ Khang này ! Em nói rồi nhé , dù có chuyện gì xảy ra , hãy tin em . – cô ngừng lại 1 chút , sau đó ánh mắt có chút cầu khẩn .
anh gật đầu mỉm cười , sau đó ôm cô vào lòng ngủ , trong đêm cô chằn chọc , bây giờ cô đã xác định được rằng , tháng ngày bình yên sẽ không còn , cơn bão sẽ lại đến , cô đang không biết phải làm sao đây , không thể ra tay với Nhu Nhi vì dù sao cô gái này cũng là người anh từng yêu , lại là con gái nuôi cưng chiều của nhà họ Viên .
Tháng ngày bảo táp sắp đến , cô phải chuẩn bị tin thần thôi , còn anh , anh sẽ ra sao đây , giữa mới và cũ . Anh sẽ dứt khoát được chứ ?
Chương 46: Dù Có Chuyện Gì Xảy Ra , Hãy Tin Em ( 2 )
Ánh sáng lại chiếu xuyên qua cửa sổ , hôm nay tự Viên Phúc Khang dậy sớm , cùng Hồng Nhi xuống bếp phụ nấu bữa sáng , Nhu Nhi không biết , nên cố tình dậy muộn tí , sau đó giả bộ vào phòng anh đánh thức anh dậy , Nhưng cô nào biết anh đã cùng Hồng Nhi lây hoay dưới bếp . Nói tiếng phục chứ thật ra là phá hoại , trứng đập bỏ vỏ nhưng anh lại dụt luôn vỏ vào trong . Cà sắc lát , anh lại cắt thành hạt lưu , nói túm lại , phá cô thì nhiều còn phụ thì hầu như không có . Đến khi cô la lên anh mới làm giả ngu vô tội , ngồi ngoan ngoãn nhìn Hồng Nhi làm .
Nhu Nhi từ trên lầu đi xuống thấy cảnh này , thật sự là cô rất là tức giận , cắn môi như muốn chảy máu , 2 tay thì siết chặc , ánh mắt cực kì bực ” Hồng Nhi ! cô được lắm , dám dành Khang với tôi , cô đừng mơ ” rặng lợi của cô nghiến lại nếu mạnh thêm chút nữa có khả năng sẽ bể luôn đó . Cô lấy lại bình tĩnh , thản nhiên đi xuống lầu , đi thẳng đến phía anh ngồi , bay thẳng lên đuồi anh ôm lấy cổ anh , hôn lên má anh nữa chứ .
Anh đang say sưa nhìn Hồng Nhi thì bị cô nhãy lên như vậy làm cho không kịp phản ứng . 1 lúc sau anh mới lấy lại tinh thần , sắc mặt lạnh như băng , gắc giọng ” Leo xuống ! ” anh phung ra 2 chữ , không hề nể tình cũ tí nào . Cô trạng thái vui vẻ liền nghe 2 chữ này làm đơ người , Hồng Nhi ánh mắt như không quan tâm nhưng trong lòng lại rất buồn bực . Xem ra cuộc chiến đã chính thức bắt đầu rồi , Hồng Nhi cần phải cẩn trọng hơn .
Nhu Nhi đang trong trạng thái rất vui vì đang chọc tức Hồng Nhi nhưng đâu ngờ rằng Phúc Khang lại lên tiếng đuổi cô xuống , châu mày đẹp tức giận , cô cắn môi cuối đầu leo xuống tỏ vẻ không phục . di chuyển sang ghế kế bên ngồi cạnh anh , Viên lão gia cũng đã dậy và đi ra , Hồng Nhi cũng đã dọn đồ ăn xong , hôm nay Hồng Nhi không bị sock nữa cho nên cô đã chọn ghế ngồi đối diện anh , để chỗ kia cho Nhu Nhi ngồi .
Mọi người đã vào bàn ăn ngay ngắn , tự , Phúc Khang đứng dậy cầm dĩa ăn sáng của mình đi qua chỗ Hồng Nhi ngồi , để lại 1 Nhu Nhi ngơ ngác nhìn không cử động , Nhu Nhi đứng hình trong vòng 10 giây , còn Khang thì mặc kệ cô ta ngồi ngu người đối diện , quay sang nhìn Hồng Nhi cười rồi bắt đầu ăn . Nhu Nhi tay siết chặc cái nĩa và con dao đang cầm trên tay , chỉ muốn dùng con dao này đâm chết cái con bé chết tiệt kia dám dành Khang với cô .
_________________________________
Nhu Diệp Loan : tên thân mật Nhu Nhi .
Năm : 20 tuổi .
Ba mẹ mất sớm , ở trại trẻ mồ côi , được gia đình họ Viên nhận nuôi lúc 5 tuổi và yêu Viên Phúc Khang .
_ Do cô đi học lại có niềm đam mê thiết kế thời trang , thời lúc còn đi học ở đây , được học cùng trường với anh , nhưng lại bị rất nhiều bạn nữ để ý , ganh ghét vì cô được anh quan tâm lo lắng hết mực , các bạn thường nói cô không xứng đáng với anh , thân là trẻ mồ côi thì làm sao sánh bằng với anh , cho nên cô đã quyết tâm đi du học học chuyên ngành thiết kế thời trang , nay cô cũng đã có danh tiếng bên Pháp , cảm thấy sự nổ lực của mình đã có kết quả nên cô liền quay về , mang trên người danh ” Nhà thiết kế nổi tiếng của hãng thời trang nổi tiếng ” nên cô đã quay về , muốn xin lỗi anh và cùng anh gầy dựng tương lai cho cả 2 .
Sự việc sau khi về nghe được quản gia Lâm nói Viên Phúc Khang đã có vị hôn thê , đích thân anh sang Việt Nam để rướt cô về . Sự cố gắng của Nhu Nhi dường như muốn sụp đổ ngay khi nghe điều này , vậy công sức của cô suốt 5 năm trời bỏ ra đều đã lãng phí rồi hay sao . Không được , cô quyết phải dành lại anh , quyết phải có được anh để công sức 5 năm cố gắng mỗi đêm khóc vì nhớ anh mà có được ngày hôm nay mà lại bị 1 đứa nhóc thua mình 3 tuổi sỏ mũi cướp mất anh sao ? . Cô không bao giờ chấp nhận điều này .
_______________________________
Sau khi ăn xong , Viên Phúc Khang phải vội đến công ty vì đối tác bên Anh đã qua đến , anh hôn chào Hồng Nhi , sau đó lấy tay xoa đầu Nhu Nhi rồi bước đi , Nhu Nhi căm tức , quay lại liếc nhìn Hồng Nhi , còn Hồng Nhi thì vui vẻ chỉ mỉm cười với cô 1 cái rồi quay đầu đi vào . Chuyện ai náy làm , phòng ai náy ở , họ không liên quan đến nhau . Đến trưa , Nhu Nhi đang ngồi ở ghế sofa liền nghe thấy tiếng xe của anh , Nhu Nhi tính rằng sẽ chạy ra đón anh . Nhưng , cô chợt nhận ra 1 cái gì đó ,
Cười mẽ , gian manh , sau đó cô lại chạy ngược