_ Không ! em muốn ở đây 1 thời gian nữa , em có nhiều việc suy nghĩ không thông . Em cần nơi yên tỉnh ; khi nào suy nghĩ được rồi em sẽ gọi cho anh – cô biết r8a2ng anh rất yêu thương nhưng cô còn vướng mắt chị 2 mình .
_ Không có gói ôm cừu con , làm sao anh ngủ ? – anh bắt đầu nhẹ giọng hơn , nhằm mục đích nịn .
_ Thì mua 1 cái , nhé lông cừu non , ôm là được rồi – cô nhìn anh , không để mắc lừa nữa .
_ Ấy ! gói ôm cừu này có mùi hương rất đặc biệt , không có gì có thể thay thế đâu nha , ngoan theo anh về nào – anh càng lúc càng không giống mình .
Cô cười hài lòng với câu nói của anh , nên đã đưa tay mở chìa khóa , mở cửa ra , đi về phía anh thì thoáng 1 chốc cô thấy bóng đen tới gần , phán ứng nhanh đá kẽ đó ra nhưng không may trậm trễ dù đá được nhưng anh vận bị chém 1 dao ngay bả vai , máu tuông ra làm áo sơ mi màu vàng của anh đã chuyển sang màu đỏ cam .
_ Khang ! Anh có sao không ? Khang ? – cô hoảng hốt tay đầy máu .
_ Không ! anh không sao – anh ôm bã vai mình , dù là nhiều lần bị thương nhưng lần này tên kia chém khá mạnh nên vết thương sâu làm anh đau tê buốt .
_ Em đưa anh đến bệnh viện . – cô hối hả vội vả cực kì .
_ Em làm gì biết chạy xe , bình tỉnh nào ! – anh nhăn mặt nhìn cô vì quá đau .
Sau khi nói xong anh búng tay 1 cái từ trong bóng đen đi ra 1 vệ sĩ , đi lại hướng cô và anh cuối đầu sau đó đi lên ghế tài ngồi chờ chỡ anh đến bệnh viện .
Cô tròn xoe mắt nhìn , từ đâu ra vậy ? rõ ràng nơi đó không có ai mà ? cô dù đang trong trạng thái sợ hải nhưng vẫn kịp sau nghĩ , nhưng rồi quay lại đưa anh lên xe nhanh chóng .
_ Xin lỗi ngài , bọn tiểu nhân chậm trễ hại ngài phải bị thương , bọn tiểu nhân đợi lệnh của ngài . – Tên ám vệ trong phút chốc sơ hở đã để cho tên kia chém phải anh 1 nhát đã đoán trước được hậu quả .
_ Tự biết làm gì ! – anh lạnh giọng không nhìn tên ám vệ đó chỉ nhìn cô sau đó lấy tay không bị thương lau đi những giọt nữa mắt của cô .
_ Dạ bọn tiểu nhân cảm ơn người , tên hại người đã được đưa đến nơi – Trong quy định của ám vệ , việc bảo vệ chủ nhân mà để chủ nhân bị thương như vậy sẽ chỉ có 1 tội chết , nên tổn cộng 15 người đã trong tư thế sẳn sàn .
Sau 10 phút , anh đã được đưa đến bệnh viện sau klhi băng bó , khâu đên 20 mũi , anh bước ra , tỉnh như không có chuyện gì xảy ra . Nhìn cô thiên thân nhỏ đang ngồi ở ghế chờ , mắt có chút kinh sợ , mếu máo cuối mặt xuống , anh bước đến quỳ xuống tay không bị thương đưa lên mặt cô , lau lấy mấy giọt nước mắt của cô . Yêu chìu đến không tưởng .
_ Hồng Nhi ngoan , em xem anh đã không sao , đừng sợ , đừng khóc nữa – anh dịu dàng nhìn cô nói .
_ Huhuhu ! tại em bướng bỉnh , tại em cố chấp hại anh bị như vậy huhuhuhu em xin lỗi huhuhu – cô ôm lấy anh khóc nức nở khóc quá trời khóc .
_ Ngoan ngoan , không sao , chúng ta về nhà thôi . – Anh dù bị cô ôm chạm phải vếch thương hơi đau nhưng mà được sự quan tâm của anh , thể xác có chút thương tổn cũng đáng , ai bảo anh lại lơ đãng cô làm gì , giờ đây hậu quả này là phải thôi , trừng phạt anh mà .
Về nhà , cô không cho anh làm bất cứ thứ gì , do bị thương tay phải cho nên hầu hết mọi sinh hoạt của anh toàn 1 tay cô lo lắng trừ việc tắm rửa . Cô đã đến trường xin bảo lưu số điểm , năm sau mọi chuyện xuông xẻ cô sẽ đi học lại . Cô cũng hỏi anh về chị gái mình , anh nói đã cho cô ấy đi công tác 1 thời gian , không nói với cô là anh đã đuổi cô ấy đi .
Để đảm bảo an toàn cho cả 2 , đêm tối , anh và cô cùng bí mật đi đến hòn đảo của anh mua cho cô , 2 người tạm lánh nạn ở đó 1 thời gian , chờ xem tình hình thế nào rồi mới quay lại .
Chương 27: Hạnh Phúc – Lần Đầu Anh Gặp Em Là Ở Công Viên !
Trên hòn đảo , có bóng đôi tình nhân cùng nhau dạo bước trên con đường hoa oải hương , cô ngày càng yêu anh hơn , ngày càng hạnh phục nhờ sự cưng chìu của anh . Còn anh , cái lạnh giá bên trong nhầu như đã biết mất khi cô bên cạnh , anh kềm chế sự nóng giận của mình hoàn toàn , chỉ cần cô nhìn anh với cặp mắt cừu con thế là lửa tức trong anh bụp tắt , nhiều lần anh tự ngồi tự hỏi liệu anh có bị cô cho uống bùa mê thuốc lú hay gì không mà sao anh lại như vậy .
Cũng đã 1 tuần , vết thương của anh đã bắt đầu lành lặng , bác sĩ riêng của nhà cũng đã đến nói rằng 3 ngày nữa sẽ cắt chỉ , cô và anh vui vẻ nhìn nhau , cô hay cầm guitar hát cho anh nghe , cũng hay đánh dương cầm cho anh nghe nữa .
Đêm nay trời rất đẹp , biển rất êm , sao trên trời dày đặc , anh ôm cô ngồi trên ghế ngoài sân , nơi thiên đàng dành riêng cho 2 người . ấm áp đến không tả .
_ Khang ! nói xem , anh yêu em từ lúc nào ? – cô nhỏ nhẹ nghiêng đầu nhìn anh .
_ Yêu em từ cái nhìn đầu tiên – anh hôn lên má cô nhẹ nhàng đáp .
_ Vậy là lúc trên máy bay hả ? – cô tròn mắt nhìn anh .
_ Không phải ? – anh cười nhìn cô .
_ Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở máy bay mà ? – cô ngồi hẳn lên nhìn sang anh .
_ Là ở công viên – Anh lấy tay vén lấy những miếng tóc trên má cô .
_ Công viên ? Em với anh lần đầu gặp nhau ở máy bay mà ? – cô càng khó hiểu hơn .
_ Không ! Nơi anh gặp em là công viên trung tâm thành phố – Anh lắc đầu ôm cô vào lòng ngực rắn chắc của mình .
_ Sao em không biết ? – Cô nhăn mày , miệng méo xẹo suy nghĩ .
_ Đúng ! Em không biết , vì lúc đó anh đứng sau lưng em , Hồng Nhi , em như 1 thiên thần dáng thế có biết không ? Anh si mê tiến đàn của em , si mê dáng vẻ cầm đàn của em , si mê giọng hát của em , si mê tóc em , si mê tất cả những thức trên người của em . – anh đặc nụ hôn lên môi cô .
_ Em vẫn chưa hiểu ? – cô rời khỏi lòng ngực anh , nhìn anh .
_ Là thế này , ngày hôm đó cách đây 6 tháng , em có đến công viên thành phố ngồi đàn đúng không ? – anh kể tiếp .
_ À nhớ rồi , lúc đó em đang đợi Cô Nguyệt , vì em lạc đường , chỉ biết nó là công viên lớn chờ hơi lâu nên em mới vào công viên nghỉ tí , sẳn cao hứng nên đàn thôi – Cô nhớ lại .
_ Đúng đó , anh cùng ba đi dạo , sau khi ông quay về , anh nghe được tiếng đàn của em , liền cất bước theo , ai dè gặp được thiên sứ đáng yêu này , lúc anh nghe điện thoại xong là em cũng đi mất , anh đã cho người tìm em nhưng em đã tự xuất hiện , em đúng là trời định cho anh – anh yêu kiều , nhẹ nhàng cưng chiều cô .
_ Ả ? vậy là gặp nhau trên máy bay á hả ? – cô lại thắc mắt .
_ Không ! lần thứ 2 cùng ngày , anh gặp em ở nhà hàng Romtic . Lúc đó em là nghệ sĩ dương cầm , còn anh là thằng hề 10 giây . – anh nhớ lại khoảnh khắc xấu hổ đó của mình , lòng không khỏi kêu oai oán .
_ Á ! vậy anh là cái anh chàng bị đụng bào bàn rồi nhảy lò cò đó phải không ?