Cô Dâu Thất Lạc - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Cô Dâu Thất Lạc (xem 4514)

Cô Dâu Thất Lạc

ắt hả?
-Thích thì bắt thôi, Hạ Quyên là của cậu à? – Liễu Phi nhướn mày cười gian.
-Rồi thì sao? – Hải Thanh cũng không vừa lườm xéo lại cô.
-Thôi nào, hai anh chị thật là…… Hay cả 3 cùng đi, dù sao em cũng rảnh lắm.
-Okie em, Mình đến Cherry nhé!
-Vâng ạ! Chị đúng là hiểu em.
-Thế còn anh thì sao? Anh không hiểu em à? – Hải Thanh phồng má nũng nịu, ngả nhẹ người tựa vào Hạ Quyên nói giọng trẻ con.
-Này, cậu đừng có ghen tị với tôi nhé! – Liễu Phi đánh cái bốp vào vai anh.
-Sao cậu đánh tôi hoài thế? Không biết đau hở?
………
Hạ Quyên ngán ngẩm quay lưng đi trước. Hải Thanh với Liễu Phi thấy vậy liền lạch bạch chạy theo.
*Cherry Coffee:
Liễu Phi và Hạ Quyên cứ như chị em ruột với nhau vậy. Tính cách khá giống nhau, nhưng Liễu Phi vẫn biểu thị được sự chững chạc của một cô gái trưởng thành hơn hẳn Hạ Quyên. Hai cô nàng tíu ta tíu tít, nói chuyện liên miên không ngừng nghỉ. Đến khi Hải Thanh vẫy tay gọi phục vụ 2 nàng mới chịu dừng lại. Khi một anh phục vụ cầm menu đi đến, Hạ Quyên nháy mắt ra hiệu gì đó với Liễu Phi làm cô che miệng cười khúc khích. Hải Thanh liền cốc nhẹ đầu mỗi người một cái:
-Hai cái cô này, làm gì mà như con nít thế hả? Đàng hoàng tí xem nào.
-Rồi, biết rồi thưa cụ cố! – Liễu Phi giả giọng chán chường, nhìn đểu Hải Thanh.
-Cái….. – Hải Thanh nghe mình bị gọi là “cụ cố”, định phản bác thì giọng cười nham nhở của Hạ Quyên vang lên.
-Hahahaha…..cụ cố! Cụ cố!
-Hạ Quyên!!!! – Anh tức tối gắt nhẹ.
-Dạ?
Hạ Quyên đưa bản mặt ngây thơ vô (số) tội của mình ra, Liễu Phi dịu dàng khều tay cô:
-Thôi Hạ Quyên ơi! Đừng chọc cụ làm gì nữa, cụ già rồi khó tính lắm!
-Không quan tâm đến 2 người nữa! – Hải Thanh chống cằm quay mặt ra chỗ khác.
-E hèm……xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?
Anh phục vụ nãy giờ bị xem là người vô hình chợt lên tiếng. Liễu Phi lịch sự cầm menu, mỉm cười:
-Thật xin lỗi, chúng tôi vô ý quá.
-Ồ, không sao! – Anh phục vụ đỏ mặt gãi đầu. Nụ cười của Liễu Phi cũng có năng lực lắm ấy chứ nhỉ?
-Hạ Quyên, em chọn trước đi!
-Vâng…..xem nào…….ưm……một ly coffee kem dâu tây với bánh bông lan bơ nhé anh!
Hạ Quyên cong môi cười ẩn ý, liếc mắt đưa tình nhẹ nhàng thôi cũng đủ làm cho anh chàng kia sướng run người rồi. Đến lượt Liễu Phi, cô cố tình chạm tay vào tay chàng phục vụ, giọng khe khẽ ngọt ngào:
-Còn em một ly kem trà xanh nhiều sữa nhé ~ muốn có kẹo marshmallow nữa cơ!
Anh chàng phục vụ đỏ mặt gật đầu lia lịa rồi quay người đi thẳng vào trong. Lúc này Hạ Quyên mới kéo tay Liễu Phi:
-Chị thấy mặt tên đó chưa? Ha, rõ háo sắc mà!
-Ừ, vui nhỉ?
Hai cô nàng lại ngồi tám chuyện rôm rả với nhau mà quên mất một người đang xụ mặt vì bị bỏ rơi kia……
-Hihi, hôm nay vui quá! Chị về trước nha Hạ Quyên.
-Chị về cẩn thận nhé! Bye!
Sau khi bóng Liễu Phi đã khuất xa, Hạ Quyên mới chịu bước lên xe của Hải Thanh. Anh đưa chiếc mũ bảo hiểm cho cô, cười nhẹ:
-Thế nào công chúa? Vui chứ?
-Vui lắm anh. Chị Phi dễ thương ghê, vui tính nữa.
-Vậy còn anh thì sao!? Có dễ thương không nào?
-Anh xấu! Em thích chị ấy hơn. – Hạ Quyên trêu chọc.
-Èo…..vậy thôi xuống xe cuốc bộ về đi.
-Ơ, ứ chịu.
-Em thích Liễu Phi hơn cơ mà…..
-Mặt vậy mà đi ghen với con gái. – Cô bĩu môi.
-Hừm…..xuống mau!
-Không……tay nó dính chặt thế này rồi sao gỡ ra được!
Hạ Quyên bất ngờ ôm chầm lấy Hải Thanh nói với cái giọng trẻ con làm nũng cực đáng yêu. Anh cười hạnh phúc rồi tra chìa khóa vào ổ, nổ máy chạy đi. Những lúc như thế này, anh lại yêu cô hơn gấp trăm lần bình thường.
*******
*******
Cộc…..cộc…..
-Vào đi!
“Kẹt”
Cánh cửa phòng Hiệu trưởng trường Đại học Banwa được mở ra sau khi nghe thấy giọng nói trầm của một người đàn ông. Ông ta đẩy gọng kính lên để nhìn vị khách hôm nay là ai: Hai chàng trai với dung mạo rất thanh tú.
-Em chào thầy! – Một người cất giọng lễ phép.
-Ồ, thật bất ngờ! Lâu rồi tôi không gặp em.
Người đàn ông hồ hởi đứng dậy tiến về phía người con trai vừa chào ông. Anh chàng còn lại cũng mau chóng cúi đầu chào. Ông ra hiệu cho cả hai cùng ngồi xuống bộ ghế gỗ sang trọng. Khi đã yên vị, chàng trai khi nãy lên tiếng:
-Thưa thầy, em muốn xin cho cậu bạn của em vào đây học, có được không ạ?
-Hừm…… Là cậu này sao? – Ông hiệu trưởng dựa lưng vào ghế, ánh mắt săm soi.
-Dạ! Vì một số chuyện gia đình nên cậu ấy phải xin học trễ, đây là hồ sơ ạ!
Ông hiệu trưởng khoan thai cầm tập hồ sơ lên xem qua một lượt. Đôi lông mày rậm uy nghi của ông nhíu lại, một tia ngạc nhiên xẹt ngang qua mắt rồi cũng tắt ngay.
-Có vẻ xuất sắc nhỉ? Được rồi, cậu muốn học lĩnh vực nào?
-A, em muốn học ngành Y. – Người con trai nãy giờ ngồi im lặng kia giật mình trả lời.
-Ngành y? Muốn làm bác sĩ à? – Hiệu trưởng cười hiền.
Người con trai ấy gật đầu. Hiệu trưởng ngồi thẳng người, ôn tồn bảo:
-Vậy ngày mai lúc 8 giờ, mời cậu đến trường để làm một bài kiểm tra học lực. Sau đó, nếu đạt tiêu chuẩn, tôi sẽ xếp cậu vào lớp Y khoa giỏi nhất, còn nếu không, cậu không thể học ở đây!
-Em hiểu.
-Vậy ngày mai em sẽ đưa cậu ta đến, cảm ơn thầy!
-Có gì đâu, cậu là học sinh giỏi bậc nhất chưa có ai sánh bằng từ xưa đến nay của tôi mà.



-Thầy quá khen rồi, thế nào cũng sẽ có người tài giỏi hơn em thôi!
-Em luôn khiêm tốn như vậy, Trịnh Văn Dương!
-Hì, tùy hoàn cảnh thôi thưa thầy. Bây giờ bọn em xin phép.
Hai chàng trai cùng nhau chào tạm biệt ngài Hiệu trưởng rồi ra về. Trong đó, anh chàng có mái tóc màu đỏ cứ tủm tỉm cười mãi ko thôi.
3 ngày sau……
Đây là đâu?
Hạ Quyên thắc mắc thầm hỏi chính mình khi xung quanh cô toàn là một màu đen lừa mắt. Ở một góc nào đó bỗng xuất hiện một cánh cửa trắng toát với hoa văn là những bông hoa giấy màu cam nhạt. Đẩy nhẹ cửa, bên trong lóe lên một chùm sáng làm chói mắt cô.
“Lạch cạch…..leng keng…..”
-Woa…..nhiều quá! Bao nhiêu đây chắc được nhiều tiền lắm phải không?
-Tất nhiên rồi.
-Nè, sao anh lại bỏ tôi ở nhà mà đi 1 mình thế hả? Xấu!
-Thôi, đưa cô đi một lần tôi đủ tởn đến già rồi.
Một đôi trai gái ngồi nói chuyện với nhau một cách thật trẻ con. Không rõ cậu ta vừa đi đâu về mà vác theo một cái túi lỉnh kỉnh, đổ nó xuống sàn thì toàn là nữ trang, cổ vật có giá trị cao. Hạ Quyên tò mò muốn đến gần xem họ là ai, nhưng lúc cô vừa nhấc chân lên thì bỗng có một tấm gương to lớn trồi lên từ bên dưới, ngăn không cho cô bước thêm một bước nào nữa.
Dưới ánh đèn neon sáng trưng, Hạ Quyên có thể thấy rõ những gì đang diễn ra ở trước mặt mình. Người con trai kia có mái tóc màu đỏ tía quen thuộc, đã nhiều lần xuất hiện trong những giấc mơ trước của cô. Cô hướng mắt chăm chú quan sát, nhìn nghiêng thì trông rất quen, nhưng ko thể nhớ là ai . Bỗng cậu ta lấy trong túi ra một cái hộp màu trắng có buộc một cái nơ hồng rất dễ thương và đưa cho cô gái kia. Vì cô ta quay lưng về phía Hạ Quyên nên cô không nhìn thấy rõ mặt được. Hộp quà từ từ được mở ra…..một con cún….lông xù trắng như tuyết…..
Hạ Quyên tròn mắt.
Nó……giống hệt con cún Anvil mà hôm bữa cô đã bế! Mà con Anvil là của Thanh Nguyên…… Tóc đỏ…. Anh ta cũng có màu tóc đỏ. Chẳng lẽ người con trai tóc đỏ kia là Thanh Nguyên sao?
Hạ Quyên thật muốn đập bể tấm gương đáng ghét trước mặ

Từ khóa: Cô Dâu Thất Lạc,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nơi ấy bình yên

Em gái của trời

Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay

Nước Mắt Của Người Vợ Có Cuộc Hôn Nhân Vẻn Vẹn… 1 Ngày

Không thịt không vui