Tên tác phẩm: Cô Dâu Thất Lạc.
Author: Joon Na Bi (Joon).
Casting:
Đặng Thanh Nguyên
Hoàng Hạ Quyên (Bảo Trân)
Hoàng Nhật Anh
Bảo Kim Thư
Nguyễn Hải Thanh
Trịnh Văn Dương
Minh Duy
…….
Chap 1:
*Nhà hàng Paravel:
Một đám cưới linh đình, hoành tráng đang diễn ra ngay tại đây. Hai trong ba tập đoàn kinh tế lớn nhất cả nước kết thông gia với nhau. Mọi thứ trong hội trường tiệc cưới đều được trang trí vô cùng tỉ mỉ và lộng lẫy. Nguyễn Hải Thanh – cậu ấm của tập đoàn kinh tế Nguyễn Đan là 1 trong hai nhân vật chính của ngày trọng đại này – đang bước chậm rãi về phía phòng nghỉ của cô dâu.
*Tiểu sử Nguyễn Hải Thanh : Con một của tập đoàn Kinh tế Nguyễn Đan, 20t. Với vẻ ngoài điển trai lãng tử ai cũng nghĩ anh đã trải qua rất nhiều mối tình, nhưng thật ra anh chỉ yêu có 1 người, cũng là mối tình đầu.
-Hạ Quyên!
-Vâng?
*Tiểu sử Hoàng Hạ Quyên: Thứ nữ nhà họ Hoàng – tập đoàn kinh tế lớn đứng thứ 2 trong nước, 18 tuổi. Cô và Hải Thanh chơi với nhau từ nhỏ, họ bắt đầu quen nhau vào năm cô học lớp 11 (Hải Thanh sinh viên năm nhất). Hai bên gia đình cũng là bạn thân của nhau nên đồng ý cho cô và Hải Thanh kết hôn khi đủ tuổi.
Hạ Quyên mỉm cười quay lại. Cô thật xinh đẹp trong chiếc áo cưới được thiết kế đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo. Hải Thanh bước đến gần Hạ Quyên, đưa tay ôm nhẹ cô từ đằng sau.
-Vợ à, hôm nay em đẹp quá!
-Hì, cảm ơn anh, em lúc nào mà chẳng đẹp. – Quyên hất mặt lên cười.
-Tự tin quá đấy cô nương.
Hải Thanh cốc nhẹ vào đầu Hạ Quyên rồi cúi xuống đặt 1 nụ hôn vào má cô. Quyên mỉm cười hạnh phúc. Hôm nay là ngày trọng đại và hạnh phúc nhất cuộc đời cô, được kết hôn và chung sống lâu dài với người mình yêu thì ai mà không hạnh phúc chứ.
-Anh ra ngoài chuẩn bị trước, cũng sắp đến giờ rồi, em ngồi nghỉ thêm xíu nữa rồi ra nhé bé yêu!
-Ừ, em biết rồi mà, anh đi đi.
Hải Thanh hôn lên trán Hạ Quyên rồi đi ra ngoài. Mặt Hạ Quyên ửng hồng lên. Cô tủm tỉm cười tinh nghịch.
“Cộc…cộc…”
Tiếng gõ cửa vang lên làm Hạ Quyên giật mình, thoát ra ngay khỏi cái không gian màu hồng tươi đẹp.
-Ai thế?
Cô lên tiếng hỏi, nhưng không có tiếng trả lời. Nhẹ kéo chiếc váy cưới lên cho dễ bước đi, Quyên tiến về phía cánh cửa.
-Ai thế? Mẹ à?
Quyên vừa hỏi vừa mở cửa ra. Một bóng đen lao đến bịt miệng cô lại bằng 1 chiếc khăn tẩm thuốc mê. Cô bất ngờ, trừng mắt nhìn kẻ lạ mặt, dùng tay huých mạnh vào bụng hắn, miệng thì “tiếp chiêu” cho tay, cắn một phát. Hắn rít lên đau đớn, buông Hạ Quyên ra, ôm lấy bụng và cánh tay mà lẩm bẩm:
-Khốn kiếp!
Từ sau lưng Hạ Quyên xuất hiện thêm một tên nữa, cô lại bị chụp thuốc mê. Liều thuốc lần này có vẻ mạnh hơn nên Quyên không thể phản kháng mà từ từ gục xuống. Trong góc khuất gần đó, ba tên to con và một cô gái đi ra. Ả ta nhìn Quyên nằm dưới sàn mà cười khẩy rồi ra lệnh:
-Bỏ nó vào bao, đem vứt xuống biển!
-Tuân lệnh thưa tiểu thư!
Năm tên thuộc hạ trả lời đồng thanh rồi lấy ra một cái bao lớn. Chúng khiêng Hạ Quyên vào bao rồi kéo đi.
Một nụ cười gian xảo lại nở trên môi kẻ chủ mưu. Sau khi bọn kia đi mất, ả quay bước đi về phía phòng hội trường đám cưới……………..
====================================================
====================================================
Trên một đỉnh núi cao, hình bóng năm người đàn ông quẳng chiếc bao vải xuống biển trong bức màn đêm u tối. Xong việc chúng bỏ đi. Chiếc bao vải kia bị biển ôm vào lòng. Biển nổi sóng dữ dội, quật mạnh vào vách núi mà năm người đàn ông kia đã đứng, như đang gào thét lên một cách giận dữ không thể nào kìm được.
…………………………………………………………………………………………………..
-Sao lâu quá vậy? – một vị khách lên tiếng.
-Ừ! Bảo sẽ hành lễ lúc 19 giờ, trễ 30 phút rồi, cô dâu đâu!? – vị khách khác vén tay áo lên xem đồng hồ.
Từ bên ngoài, trợ lý của chủ tịch Hoàng hốt hoảng chạy vào, nói nhỏ với ông cái gì đó. Không ai biết là gì, chỉ biết khi nghe xong là ông tái mặt đi nhanh ra khỏi hội trường. Hải Thanh chạy vụt xuống kéo tay người trợ lý lại, gặng hỏi. Sau một hồi phân vân, người đó đã nói cho anh biết tin dữ.
Hải Thanh đứng chết lặng, bàng hoàng không nói nên lời. Tin ấy như sét đánh ngang tai anh. Tại sao chứ? Chẳng phải lúc nãy anh với Hạ Quyên còn cười đùa với nhau sao? Tự nhiên đùng một cái, cô mất tích. Ông trời đang chơi trò gì thế?
Bà Ngọc Lam – mẹ của Hạ Quyên nghe tin con gái mất tích đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhà họ Hoàng – Nguyễn huy động toàn bộ lực lượng vệ sĩ để tìm kiếm cô con gái tài sắc. Chủ tịch Nguyễn Đan với khuôn mặt thất thần bước lên bục, cầm chiếc micro lên rồi khe khẽ nói:
-Thành thật xin lỗi quý vị! Lễ cưới ngày hôm nay đành phải hoãn lại, vì con dâu của tôi – Hoàng Hạ Quyên đã bị mất tích. Cám ơn mọi người đã dành thời gian để đến đây, xin cảm ơn và mong thứ lỗi!
Đám đông bên dưới nhốn nhào cả lên, Hải Thanh bước nhanh như chạy ra khỏi phòng, bỏ lại hết tất cả những tiếng gọi ở đằng sau. Anh mặc kệ hết, mọi thứ trong mắt anh bây giờ trống rỗng, nhưng đầu óc lại nghĩ về người con gái anh yêu. Hôm nay là ngày trọng đại nhất đời anh và Hạ Quyên mà, sao ông trời lại lật ngửa ván cờ lên để Hạ Quyên biến mất chứ!?
*Phòng nghỉ của cô dâu:
-Thưa chủ tịch Hoàng, chủ tịch Nguyễn, chúng tôi tìm được cái này!
Đội trưởng Đội Giám định hiện trường giơ chiếc túi ni lông có đựng 2 chiếc khăn tẩm thuốc mê lên cho hai ông chủ tịch xem. Ông Nguyễn Đan giọng run run hỏi:
-Đây là…..
-Theo xác minh có dấu son môi trên 2 chiếc khăn, chúng tôi nghĩ cô nhà đã bị chụp thuốc mê! – Ông thanh tra tuổi trung niên bước lại gần tiếp lời.
-Còn….còn manh mối gì khác không? – Đến lượt ông Hoàng nói.
-Vẫn chưa. Nhưng mong gia đình hãy yên tâm, có gì mới thì chúng tôi sẽ báo với mọi người ngay.
-Được rồi, chúng tôi trông cậy vào các anh, bằng mọi giá phải tìm được con gái của tôi!
-Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức thưa ông!
Hải Thanh đứng nghe mà lòng như lửa đốt. Anh nắm chặt tay lại thành nắm đấm, giận dữ tột độ:
-Hạ Quyên, nếu tìm được kẻ đã *** hại em, anh sẽ giết hắn! Và dù em có ở bất cứ đâu trên trái đất này, anh cũng sẽ tìm được em!!!
Đã ba ngày trôi qua mà vẫn không có tung tích gì về Hạ Quyên. Cảnh sát chẳng tìm thêm được gì ngoài hai cái khăn tẩm thuốc mê kia và một đôi giày trắng ở cửa thoát hiểm của nhà hàng. Chính họ cũng đang đau đầu với những vụ trộm của tên trộm khét tiếng tài hoa có biệt danh “Anvil”, được ghép giữa hai chữ Angel và Devil. Angel ý chỉ hắn có tướng tá và ngoại hình đẹp trai (không ai thấy rõ, hắn đội nón che nửa khuôn mặt). Tên trộm này còn rất trẻ, chỉ tầm khoảng 19, 20 tuổi, đặc biệt hắn luôn nhằm vào nhà những triệu phú, doanh nhân thành đạt, tiền của nhiều hơn người. Devil chỉ những ngón đòn chống trả lại cảnh sát khi bị phát hiện của hắn vô cùng tàn nhẫn. Ngoài những điều ấy, không ai biết thêm gì.
~oOo~
Ánh hoàng hôn dần dần trở về với biển. Một tên con trai đang tung tăng nhún nhảy thích thú trên bờ biển, mặt ngước lên trời nhìn những đám mây hồng xinh xinh, trên lưng vác theo túi đồ lỉnh kỉnh, ngân nga hát:
-Ta là 1 tên trộm…..ô ố ồ……giỏi nhất trên đời này……là lá la…… cảnh sát mà bắt ta, ta chấp 10 thằng luôn……hờ hơ hớ………
Đang “hờ hơ hớ” vút cao thật cao thì hắn vấp phải 1 cái