về nhà thật là sớm , đúng y như lời hắn nói , thậm chí con bé còn chẳng được lang thang nơi thư viện nữa . Trống tan trường vừa dứt điểm , chiếc xe Limo cùng bác tài xế điển trai râu dài đã xuất hiện lù lù ngay trước cổng khiến nó lại thở dài chán nản .
Trở về nhà , tất cả mọi người đều đùng đùng ra đón , rồi còn chưa kịp ú ớ gì , con bé đã bị kéo tuột vào một căn phòng – mang tên Trang Điểm .
Và phòng tên sao thì người vào cũng sẽ bị ” hành hạ ” y như vậy …
Từ công đoạn truốt lại đầu tóc cho đến chọn lựa trang phục , nó đều được các nhà chuyên gia lo hết một cách kỹ càng . Trang điểm thì tần mần lâu gần chết , chỉ ngồi trên một chiếc ghế tựa xoay thôi mà nó bị ” quay ” đi khủng khiếp .
Kết thúc màn trang điểm , cũng là lúc một ” con vịt hấp ” được ra lò …
Không hiểu hắn đã đứng chờ ở bên ngoài được bao lâu , mà ngay khi vừa nhìn thấy nó … thì cái vẻ mặt lạnh lùng đó … thoáng chút ngạc nhiên cũng bắt đầu phải chuyển sang ngỡ ngàng … Yul mỉm cười , một nụ cười lạnh lùng mà rất chi là lãng tử , có vẻ đó cũng là một nụ cười mang ý nghĩa hài lòng .
Thấy Yul cứ đờ người ra mà ngắm nhìn , con nhóc lại mạnh dạn tiến lên vài bước , rồi cố gắng nhún tới gần sát mặt hắn , vẫy vẫy tay …
- Hey !!! Cái tên ngốc kia … làm gì mà như người mất hồn thế hả ?!!!
Chợt nhận ra con nhóc đã kề ngay sát mặt mình … Bất ngờ , hai má Yul lại nóng bừng lên trông thấy , trái tim lạnh lẽo của hắn cũng bất giác đập lên thình thịch . Vội vàng đẩy nhẹ con bé ra xa khỏi người mình , Yul vờ tỏ vẻ không hài lòng rồi quay sang quát tháo …
- Yà !!! Mấy người làm ăn cái kiểu gì đấy hả ?!! Chỉ có thể biến từ con vịt hóa thành con ngan thế này thôi sao ??! Coi chừng tôi đuổi việc hết đấy !!!
Vừa nghe thấy Yul mắng , mấy bà chuyên gia chợt co rúm người lại , rồi lắp bắp thanh minh …
- Xin … xin lỗi cậu chủ !!! Nhưng chúng tôi đã làm hết khả năng của mình rồi … Vả lại , cô ấy trông cũng rất tuyệt mà …
- Tuyệt … tuyệt cái …
Yul vừa mở miệng , còn chưa kịp quát thì con bé đã vội lườm …
- Anh định nói … cái là cái gì cơ ??!!!
Thấy thế , hắn lại giả vờ làm ngơ …
- À … cái … cái … chẳng cái gì cả !!! Thôi chuẩn bị đi nhanh lên ! Vì cô mà mất thì giờ quá !!!
Nói rồi , Yul lại đùng đùng nổi giận , hắn vội bước đi thật nhanh để khỏi phải đối mặt con bé … Mặt đỏ bừng .
Xư Bi khẽ nhìn theo , rồi nó lại bĩu môi … phì cười – “” Xí ! Cứ làm trò ! ” .
………………………………….
Bước đến lâu đài cổ cũng là địa điểm tổ chức cuộc party . Tất cả mọi người đến đây trông đều quý phái quá , nhưng mà có lẽ là nó và hắn trông cũng không đến nỗi tệ – con bé thầm nhủ cho an lòng .
Vừa bước xuống xe , Yul đã mở cửa cho con bé , rồi lịch thiệp chống tay sang một bên để cho nó khẽ vòng vào . Đi cùng Yul hôm nay , nó lại chợt trở nên bẽn lẽn , và nó cũng thấy Yul lịch thiệp hơn hẳn vậy ( toàn lừa tình thôi :-” ).
Yul và nó khoác tay nhau từ từ tiến vào phòng , nhưng vừa bước tới đại sảnh , tất cả mọi người đã quay ngoắt ra nhìn tụi nó , đám phóng viên thì bấm máy chụp hình choanh choách khiến Yul phải khẽ chau mày , may mà có mấy ông vệ sĩ kịp thời ra chặn lại rồi rước hai người an toàn vào trong .
Yul đi tới đâu , các quý bà cũng phải khẽ xì xào … và con bé cũng vậy , nó khiến các quý ông đều phải trầm trồ ngưỡng mộ . Bỗng , một lão già quý tộc từ đâu xuất hiện , nói chuyện với Yul một lát thì lại quay sang , mở lời muốn mời nó nhảy …
“Hu hu !!! Biết tính sao đây ?! Trông ông ta dê quá à !! ” – Con bé khẽ nhăn mặt khi bắt gặp ánh mắt háo sắc của lão ấy , nhưng mà nó vẫn phải cười cười …
Đang loay hoay còn không biết phải ứng xử ra sao , thì may thay , Yul kịp thời chặn lại . Hắn vội vàng nắm lấy tay con bé , lịch thiệp từ chối ” ông già ” rồi vội vàng kéo ra cùng nhảy …
” Xin lỗi ! Cô ấy là vợ tôi ! ” – Lời nói đó , như khắc sâu vào trái tim nó , khiến con bé chợt cảm thấy rung động một cách lạ lùng …
Dưới ánh đèn màu vàng êm dịu , Yul nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay con bé , còn tay kia đặt nhẹ vào bên hông , và đôi chân thì bắt đầu di chuyển như mọi người …
Đối mặt với Yul trong điệu nhạc , nó lại thấy trống ngực mình chợt đập liên hồi … nhưng con bé lại bối rối .
- Yul … tôi … không biết nhảy …
Mặt Yul lúc đó … phải nói sao nhỉ … đột ngột tái sầm lại . Nhưng chỉ thoáng vài giây , Yul chợt nghĩ ngay ra cách giải quyết . Bất ngờ , hắn vòng tay ra đằng sau , rồi ôm trầm lấy cả người nó … khiến con bé phải trố mắt quẫy ra . Giữ chặt Xư Bi trong lòng mình , Yul vội vàng cúi xuống sát mặt nó , rồi thì thầm bên tai con bé .
” Nếu cô không muốn mất mặt thì hãy lặng yên đi , đừng có mà giãy nảy lên như thế … “
” Nhưng … anh … ” – Mặt nó bất giác nóng bừng , cũng giống như Yul vậy … nhưng hắn đang cố giấu đi cảm xúc thực của mình , vì Yul là một người khó hiểu như thế mà .
” Hãy thả mình theo điệu nhạc , lắng nghe , và đưa đẩy bước chân , chỉ cần ôm tôi thôi … ” – Nói rồi , hắn lại đột ngột tóm lấy tay con bé , rồi nhẹ nhàng đặt ra đằng sau lưng mình … khiến nó ngượng ngùng khẽ rụt lại … nhưng rồi đành để im .
………………………..
Thả mình trong tiếng nhạc du dương , nó như lặng im trìm mình vào khung cảnh , tưởng chừng như không muốn mở mắt ra nổi nữa … Cho đến khi , con bé bất giác chợt nghe thấy tiếng khóc đâu đây … đó là tiếng khóc của một đứa bé …
” Mẹ ơi !!! Mẹ đâu rồi !!! Hu hu hu !! Sao mẹ lại bỏ con !! ” …
Nghe đến đây , con bé chợt giật mình tỉnh lại . Bỗng , nó mở tròn mắt ra , rồi cố gắng nhìn vội xung quanh để tìm đứa bé .
- Cô làm sao thế ?!
- Có một đứa bé …
- ?!
……………….
Nói rồi , nó đột ngột dừng lại , không nhảy nữa … mà tập trung đi tìm đứa bé thì hơn . Nghĩ vậy , Xư Bi vội vàng chạy đi , nó để ý khắp nơi … cho đến khi … thấy một vong hồn đang khóc !!!
Xư Bi bàng hoàng đứng lại , cả người nó như cứng đờ , rồi sững sờ trước cảnh tượng đó . Nó thấy … một hồn ma đang khóc !
Cô bé trông tội nghiệp lắm , nó nằm gục ở một góc bàn , cả người co ro không sức sống … Tiếng khóc cứ mỗi lúc một cất lên , như xé tan tâm hồn của Thiện Quỷ .
Lặng lẽ bước lại gần , Xư Bi tò mò ngồi xuống rồi khỏi con bé .
- Em tên là gì ?!
Con bé khẽ khóc nấc lên rồi ngập ngừng trả lời câu hỏi .
- YuZu …
Xư Bi mỉm cười , rồi nó nhẹ nhàng cúi xuống gần hơn , cố gắng trấn tĩnh tâm hồn non nớt của con bé bằng một nụ cười thân thiện .
- Sao YuZu lại ở đây ! YuZu ra ngoài này với chị nhá …
Nói rồi , Xư Bi lại đưa một bàn tay của mình ra , tỏ vẻ muốn mời con bé … nhưng nó lại có vẻ lúng túng , dường như nó đang sợ … sợ vì một cái gì đó mơ hồ …
- Không sao đâu … chị sẽ không làm hại YuZu đâu mà …
Vừa nói , Xư Bi lại vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay con bé , rồi nhấc bổng nó ra ngoài bằng một cái ôm ấm áp .
- Thấy không ! Chị Xư Bi không muốn làm hại em đâu mà . Bây giờ thì trả lời chị một câu này nhé !
Con nhóc khẽ gật gật đầu , rồi Xư Bi lại nói tiếp .
- Sao em lại ở đây ?! Mẹ em đâu rồi ?!
Vừa nhắc đến hai chữ ” mẹ em ” , bỗng , con bé lại khóc òa lên rưng rức …
- Mẹ YuZu … Hức !! Mẹ bảo YuZu ở lại đây … rồi mẹ không
Trở về nhà , tất cả mọi người đều đùng đùng ra đón , rồi còn chưa kịp ú ớ gì , con bé đã bị kéo tuột vào một căn phòng – mang tên Trang Điểm .
Và phòng tên sao thì người vào cũng sẽ bị ” hành hạ ” y như vậy …
Từ công đoạn truốt lại đầu tóc cho đến chọn lựa trang phục , nó đều được các nhà chuyên gia lo hết một cách kỹ càng . Trang điểm thì tần mần lâu gần chết , chỉ ngồi trên một chiếc ghế tựa xoay thôi mà nó bị ” quay ” đi khủng khiếp .
Kết thúc màn trang điểm , cũng là lúc một ” con vịt hấp ” được ra lò …
Không hiểu hắn đã đứng chờ ở bên ngoài được bao lâu , mà ngay khi vừa nhìn thấy nó … thì cái vẻ mặt lạnh lùng đó … thoáng chút ngạc nhiên cũng bắt đầu phải chuyển sang ngỡ ngàng … Yul mỉm cười , một nụ cười lạnh lùng mà rất chi là lãng tử , có vẻ đó cũng là một nụ cười mang ý nghĩa hài lòng .
Thấy Yul cứ đờ người ra mà ngắm nhìn , con nhóc lại mạnh dạn tiến lên vài bước , rồi cố gắng nhún tới gần sát mặt hắn , vẫy vẫy tay …
- Hey !!! Cái tên ngốc kia … làm gì mà như người mất hồn thế hả ?!!!
Chợt nhận ra con nhóc đã kề ngay sát mặt mình … Bất ngờ , hai má Yul lại nóng bừng lên trông thấy , trái tim lạnh lẽo của hắn cũng bất giác đập lên thình thịch . Vội vàng đẩy nhẹ con bé ra xa khỏi người mình , Yul vờ tỏ vẻ không hài lòng rồi quay sang quát tháo …
- Yà !!! Mấy người làm ăn cái kiểu gì đấy hả ?!! Chỉ có thể biến từ con vịt hóa thành con ngan thế này thôi sao ??! Coi chừng tôi đuổi việc hết đấy !!!
Vừa nghe thấy Yul mắng , mấy bà chuyên gia chợt co rúm người lại , rồi lắp bắp thanh minh …
- Xin … xin lỗi cậu chủ !!! Nhưng chúng tôi đã làm hết khả năng của mình rồi … Vả lại , cô ấy trông cũng rất tuyệt mà …
- Tuyệt … tuyệt cái …
Yul vừa mở miệng , còn chưa kịp quát thì con bé đã vội lườm …
- Anh định nói … cái là cái gì cơ ??!!!
Thấy thế , hắn lại giả vờ làm ngơ …
- À … cái … cái … chẳng cái gì cả !!! Thôi chuẩn bị đi nhanh lên ! Vì cô mà mất thì giờ quá !!!
Nói rồi , Yul lại đùng đùng nổi giận , hắn vội bước đi thật nhanh để khỏi phải đối mặt con bé … Mặt đỏ bừng .
Xư Bi khẽ nhìn theo , rồi nó lại bĩu môi … phì cười – “” Xí ! Cứ làm trò ! ” .
………………………………….
Bước đến lâu đài cổ cũng là địa điểm tổ chức cuộc party . Tất cả mọi người đến đây trông đều quý phái quá , nhưng mà có lẽ là nó và hắn trông cũng không đến nỗi tệ – con bé thầm nhủ cho an lòng .
Vừa bước xuống xe , Yul đã mở cửa cho con bé , rồi lịch thiệp chống tay sang một bên để cho nó khẽ vòng vào . Đi cùng Yul hôm nay , nó lại chợt trở nên bẽn lẽn , và nó cũng thấy Yul lịch thiệp hơn hẳn vậy ( toàn lừa tình thôi :-” ).
Yul và nó khoác tay nhau từ từ tiến vào phòng , nhưng vừa bước tới đại sảnh , tất cả mọi người đã quay ngoắt ra nhìn tụi nó , đám phóng viên thì bấm máy chụp hình choanh choách khiến Yul phải khẽ chau mày , may mà có mấy ông vệ sĩ kịp thời ra chặn lại rồi rước hai người an toàn vào trong .
Yul đi tới đâu , các quý bà cũng phải khẽ xì xào … và con bé cũng vậy , nó khiến các quý ông đều phải trầm trồ ngưỡng mộ . Bỗng , một lão già quý tộc từ đâu xuất hiện , nói chuyện với Yul một lát thì lại quay sang , mở lời muốn mời nó nhảy …
“Hu hu !!! Biết tính sao đây ?! Trông ông ta dê quá à !! ” – Con bé khẽ nhăn mặt khi bắt gặp ánh mắt háo sắc của lão ấy , nhưng mà nó vẫn phải cười cười …
Đang loay hoay còn không biết phải ứng xử ra sao , thì may thay , Yul kịp thời chặn lại . Hắn vội vàng nắm lấy tay con bé , lịch thiệp từ chối ” ông già ” rồi vội vàng kéo ra cùng nhảy …
” Xin lỗi ! Cô ấy là vợ tôi ! ” – Lời nói đó , như khắc sâu vào trái tim nó , khiến con bé chợt cảm thấy rung động một cách lạ lùng …
Dưới ánh đèn màu vàng êm dịu , Yul nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay con bé , còn tay kia đặt nhẹ vào bên hông , và đôi chân thì bắt đầu di chuyển như mọi người …
Đối mặt với Yul trong điệu nhạc , nó lại thấy trống ngực mình chợt đập liên hồi … nhưng con bé lại bối rối .
- Yul … tôi … không biết nhảy …
Mặt Yul lúc đó … phải nói sao nhỉ … đột ngột tái sầm lại . Nhưng chỉ thoáng vài giây , Yul chợt nghĩ ngay ra cách giải quyết . Bất ngờ , hắn vòng tay ra đằng sau , rồi ôm trầm lấy cả người nó … khiến con bé phải trố mắt quẫy ra . Giữ chặt Xư Bi trong lòng mình , Yul vội vàng cúi xuống sát mặt nó , rồi thì thầm bên tai con bé .
” Nếu cô không muốn mất mặt thì hãy lặng yên đi , đừng có mà giãy nảy lên như thế … “
” Nhưng … anh … ” – Mặt nó bất giác nóng bừng , cũng giống như Yul vậy … nhưng hắn đang cố giấu đi cảm xúc thực của mình , vì Yul là một người khó hiểu như thế mà .
” Hãy thả mình theo điệu nhạc , lắng nghe , và đưa đẩy bước chân , chỉ cần ôm tôi thôi … ” – Nói rồi , hắn lại đột ngột tóm lấy tay con bé , rồi nhẹ nhàng đặt ra đằng sau lưng mình … khiến nó ngượng ngùng khẽ rụt lại … nhưng rồi đành để im .
………………………..
Thả mình trong tiếng nhạc du dương , nó như lặng im trìm mình vào khung cảnh , tưởng chừng như không muốn mở mắt ra nổi nữa … Cho đến khi , con bé bất giác chợt nghe thấy tiếng khóc đâu đây … đó là tiếng khóc của một đứa bé …
” Mẹ ơi !!! Mẹ đâu rồi !!! Hu hu hu !! Sao mẹ lại bỏ con !! ” …
Nghe đến đây , con bé chợt giật mình tỉnh lại . Bỗng , nó mở tròn mắt ra , rồi cố gắng nhìn vội xung quanh để tìm đứa bé .
- Cô làm sao thế ?!
- Có một đứa bé …
- ?!
……………….
Nói rồi , nó đột ngột dừng lại , không nhảy nữa … mà tập trung đi tìm đứa bé thì hơn . Nghĩ vậy , Xư Bi vội vàng chạy đi , nó để ý khắp nơi … cho đến khi … thấy một vong hồn đang khóc !!!
Xư Bi bàng hoàng đứng lại , cả người nó như cứng đờ , rồi sững sờ trước cảnh tượng đó . Nó thấy … một hồn ma đang khóc !
Cô bé trông tội nghiệp lắm , nó nằm gục ở một góc bàn , cả người co ro không sức sống … Tiếng khóc cứ mỗi lúc một cất lên , như xé tan tâm hồn của Thiện Quỷ .
Lặng lẽ bước lại gần , Xư Bi tò mò ngồi xuống rồi khỏi con bé .
- Em tên là gì ?!
Con bé khẽ khóc nấc lên rồi ngập ngừng trả lời câu hỏi .
- YuZu …
Xư Bi mỉm cười , rồi nó nhẹ nhàng cúi xuống gần hơn , cố gắng trấn tĩnh tâm hồn non nớt của con bé bằng một nụ cười thân thiện .
- Sao YuZu lại ở đây ! YuZu ra ngoài này với chị nhá …
Nói rồi , Xư Bi lại đưa một bàn tay của mình ra , tỏ vẻ muốn mời con bé … nhưng nó lại có vẻ lúng túng , dường như nó đang sợ … sợ vì một cái gì đó mơ hồ …
- Không sao đâu … chị sẽ không làm hại YuZu đâu mà …
Vừa nói , Xư Bi lại vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay con bé , rồi nhấc bổng nó ra ngoài bằng một cái ôm ấm áp .
- Thấy không ! Chị Xư Bi không muốn làm hại em đâu mà . Bây giờ thì trả lời chị một câu này nhé !
Con nhóc khẽ gật gật đầu , rồi Xư Bi lại nói tiếp .
- Sao em lại ở đây ?! Mẹ em đâu rồi ?!
Vừa nhắc đến hai chữ ” mẹ em ” , bỗng , con bé lại khóc òa lên rưng rức …
- Mẹ YuZu … Hức !! Mẹ bảo YuZu ở lại đây … rồi mẹ không