Cô Dâu Bỏ Trốn - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Cô Dâu Bỏ Trốn (xem 11704)

Cô Dâu Bỏ Trốn

sống của mình bị buồn chán và không được làm những gì mình thích nhưng tôi nghĩ cũng có nhiều người ước được như anh lắm…!!!

Duy giật mình vì ngay cả với mẹ, Duy cũng chưa bao giờ tâm sự hay nói thật ra những suy nghĩ buồn chán và yếu đuối của bản thân tại sao Duy lại đi nói cho Vân biết.

Anh chàng Duy không hiểu Vân nói như thế là ý làm sao nên vặn hỏi lại con nhỏ.

– Cô nói gì tôi không hiểu, cuộc sống buồn tẻ và có quá nhiều trách nhiệm như thế thì có gì là vui chứ…??

Vân giải thích cho Duy hiểu.

– Anh có biết những đứa trẻ lang thang ngoài đường như thế này vì không có nhà và không có nơi nào để đi hay không. Nó giương đôi mắt buồn phiền và thèm muốn được như chúng ta, nó mong nó có thể có ai đó cho nó ăn, chăm sóc cho nó khi nó ốm và bảo vệ cho nó khi có ai đó bắt nạt nó. Nó chẳng có gì cả nên nó mới ước được như chúng ta. Tôi và anh may mắn được sinh ra và lớn lên bên cha mẹ. Chúng ta được yêu thương, được bảo vệ và chăm sóc…!!!

Vân thở dài bảo Duy.

– Khi tôi bỏ nhà ra đi, đã bao đêm tôi khóc thầm vì tôi cũng lang thang như một con khùng ở ngoài đường. Tuy tôi chỉ có một chút nếm trải cảm giác không nhà và không có cái gì để ăn khi bụng đói thôi, tôi đã muốn khóc và sợ hãi lắm rồi. Thế mà một đứa trẻ chỉ có sáu bảy tuổi thì có thể làm được gì, tôi còn sức và còn có kiến thức để đi xin việc làm, còn bọn trẻ đó chỉ có thể đi xin ăn hay đi làm những công việc như bán báo hay đánh giày mà thôi. Cuộc sống của chúng nó mới đáng thương làm sao…!!!

Vân rơi lệ, con nhỏ đang cảm nhận nỗi đau của những đứa trẻ mồ côi và không nhà. Duy sửng xốt ngồi nghe Vân nói và kinh ngạc vì con nhỏ có thể dễ dàng rơi lệ khi nói đến một câu chuyện thương tâm của một người khác. Duy mỉm cười hỏi Vân.

– Vậy thì theo cô, tôi và cô may mắn hơn bọn trẻ mồ côi ở điểm nào ngoài cha mẹ giàu có, được nuôi dạy tử tế ra thì còn điểm gì khác nữa…??

Vân nhìn Duy đầy tin tưởng con nhỏ mơ màng nói.

– Tại sao lại không. Anh có thể dùng tài năng và trí tuệ của mình để tạo dựng nên nhiều quỹ hỗ trợ cho những đứa trẻ mồ côi và cho những người nghèo ở khắp nơi như thế không phải anh đang sống có ích và đang giúp cho đời đấy hay sao…!!!

Duy giật mình vì đó là điều mà anh chàng chưa bao giờ nghĩ ra và chưa bao giờ thấy hết được ý nghĩa của việc làm từ thiện do những quỹ hỗ trợ mà ông nội của Duy lập ra. Anh chàng vẫn tuân thủ theo quy tắc của ông nhưng Duy làm điều đó với một thái độ thờ ờ và lãnh đạm. Chưa bao giờ Duy đặt hết tâm huyết, niềm tin và tấm lòng của mình vào những đồng tiền mà Duy cho người xuất ra để đi cứu trợ cho trẻ em nghèo hay quỹ khuyến học mà Duy đã ký như lúc này.

Duy nhắm mắt lại, anh chàng hít một hơi thật sâu. Vân đã cho Duy một cái nhìn khác về ý nghĩa cuộc sống. Có lẽ Vân nói đúng người ta không nên quá chú ý đến những nỗi đau và buồn chán của bản thân mà nên mở rộng lòng mình ra đối với những khó khăn và những
đau khổ của người khác thì hay hơn.

Đôi môi của Duy từ từ mở rộng ra, trên khuôn mặt của Duy một nụ cười rạng rỡ mà anh chàng chưa bao giờ có. Khuôn mặt của Duy lúc này bừng sáng như ánh bình minh, Duy nhìn Vân rồi hỏi.

– Cô có muốn chung tay góp sức với tôi trong chuyện này hay không…??
Vân nhìn sững vào khuôn mặt hạnh phúc của Duy. Vân ngây người ra ngắm Duy, con nhỏ không ngờ là cũng có những lúc Duy có thể mỉm cười thánh thiện và hiền từ như thế này. Tim của Vân đập thật nhanh vì trông Duy quyến rũ quá nhất là nụ cười của Duy.

Vân bẽn lẽn nói.

– Tại sao anh lại đi hỏi tôi vì tôi có biết làm gì đâu…!!!



Duy nheo mắt hỏi Vân.

– Tại sao cô lại coi khinh khả năng của bản thân thế. Với một người biết nhiều ngôn ngữ và nhiệt tình như cô thì có thể làm tốt điều này hơn bất kỳ ai…!!!

Vân không tin vào khả năng của mình lắm, mặc dù con nhỏ yêu thích và quý trẻ em nhưng phải đứng ra làm một người quan trọng trong một tổ chức nào đó thì thà là một người bình thường góp nhặt những việc nhỏ nhoi cho mọi người còn hơn.

Vân tự biết lượng sức của mình vì con nhỏ kinh nghiệm không có, kiến thức bản thân về kinh tế và chính trị cũng không thì làm được gì. Vân

từ tốn bảo Duy.

– Tôi biết là anh muốn động viên tôi nhưng tôi hiểu mình còn non nớt và yếu kém lắm nên anh nên tìm một người nào khác có đủ kinh nghiệm và có tiềm năng hơn tôi để hợp tác cùng thì hơn…!!!

Duy hơi thất vọng vì Vân từ chối hợp tác cùng mình. Duy nhìn thằng nhóc ngủ say sưa trong lòng của Vân. Duy khẽ thở dài nói.

– Cô lẽ nào lại muốn bỏ mặc tôi một mình với một đống công việc không có một niềm vui đó hay sao. Đã bao lâu rồi tôi cũng không biết nữa, tôi đã đánh mất đi niềm vui và hứng khởi của mình đối với công việc và sinh hoạt hàng ngày. Tôi nghĩ chúng thật nhạt nhẽo và chán nản. Ngày nào tôi cũng phải làm đi làm lại những công việc trong một lập trình có sẵn và không bao giờ thay đổi. Tôi nghĩ mình có thật sự trưởng thành và có khả năng gánh vác một sản nghiệp to lớn của gia đình hay không…??

Vân chăm chú lắng nghe từng lời nói của Duy. Đây là lần đầu tiên Duy và Vân có thể ngồi im nghe hai người nói về bản thân mình. Vân an ủi Duy.

– Tôi nghĩ là anh cũng sẽ tìm được cho mình một người có thể hiểu được anh và san sẻ với anh những lo toan và vất vả trong cuộc sống thôi, chỉ cần anh chịu mở lòng của mình ra thì thế nào cũng có người sẵn sàng làm điều đó cho anh…!!!

Duy nhìn Vân như ngắm một bức tượng bằng thạch cao. Anh chàng đang ngẫm nghĩ lại những lời mà Vân đang nói. Duy thấy Vân nói đúng nhưng nói là một chuyện còn thực hành theo nó lại là một chuyện khác. Duy có thể tin tưởng được ai đây và ai có thể sẵn sàng làm điều đó cho Duy.

Mười tám năm qua mới có người nói cho Duy biết điều này và có thể khuyên bảo Duy nên làm những gì một cách trân tình như Vân đang làm. Duy tò mò hỏi Vân.

– Cô có thể trở thành một người bạn của tôi được không vì nói thật từ bé tới giờ tôi chưa hề có bạn thân, những người bạn học cùng trường với tôi, tôi chưa bao giờ thật sự nói chuyện với họ và coi họ là bạn bè của mình…!!!

Vân ngơ ngác không hiểu. Vì cuộc sống của Duy khác với cuộc sống của Vân quá. Con nhỏ có một người bạn thân từ hồi còn bé đó là Thu và không biết bao nhiêu bạn học. Vân và bạn bè của mình có thể nói và buôn đủ thứ chuyện trên đời.

Vân chưa bao giờ thấy cuộc sống của ai lại buồn tẻ và chán nản như cuộc sống của Duy. Vân tự hỏi là hắn đã sống và làm việc như thế nào trong suốt mười tám năm qua khi không có bạn bè và không có ai san sẻ những khúc mắc trong cuộc sống, không lẽ hắn có thể tự giải quyết những khó khăn của bản thân bằng sức mạnh của mình.

– Chẳng lẽ anh lại không có ai là bạn hay sao, nếu thế cuộc sống của anh chắc phải nhạt nhẽo và buồn chán lắm. Tôi chỉ xa bạn của mình có hơn hai tháng thôi mà đã buồn não cả lòng rồi mặc dù ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện điện thoại với nhau thế mà anh có thể chịu đựng trong suốt mười tám năm qua thì anh thật tài giỏi…!!!

Nghe giọng nói của Vân không

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Như Một Cơn Gió Lạ

Chồng bị tai nạn nằm liệt giường, thương vợ còn trẻ nên tìm mọi cách đuổi đi ai ngờ

Cô bạn thân

Mau cứu vợ tôi với, tôi giết cô ấy rồi

8/3 năm nào chồng cũng đi công tác và khi hiểu được lý do, tôi chỉ biết yêu anh nhiều hơn