Cô Dâu Bỏ Trốn - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Cô Dâu Bỏ Trốn (xem 11679)

Cô Dâu Bỏ Trốn

người có thể san sẻ và hiểu được tâm tư của Vũ.

Nhưng đó là mơ ước của mai sau còn hôm nay Vũ cần mua hoa để ra thăm mộ của Hoa. Vũ mua loại hoa hồng nhung mà Hoa thích nhất. Vũ còn nhớ là mỗi lần nhìn thấy người ta bày bán loại hoa này ở trên đường thế nào Hoa cũng xà xuống để mua vài bông về nhà.

Hoa say sưa miêu tả các sắc hoa cho Vũ nghe rồi mỉm cười một mình. Vũ nhớ nhất là nụ cười có chiếc răng khẩy rất duyên của Hoa, anh chàng cứ nhìn ngắm người ta mãi đến khi người ta đỏ mặt thẹn thùng quay ra chỗ khác, Vũ mới giật mình và tự chữa thẹn bản thân bằng cách hỏi một câu vu vơ.

– Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ…??

Mỗi lần như thế Hoa lại được một trận cười thật to. Vũ đỏ bừng cả mặt vì xấu xố, kỷ niệm thuở học trò thật đáng yêu và tinh nghịch biết bao. Điều đó đã lấy đi của Vũ không biết bao nhiêu nước mắt và bao nhiêu máu trong tim khi cô bạn học cùng lớp trong suốt sáu năm ra đi không bao giờ trở lại nữa.

Ngước mắt lên nhìn bầu trời trên cao. Vũ thì thầm.

– Hoa, bây giờ em đang ở đâu. Có biết là anh vẫn không làm sao quên được em hay không, anh ước mơ có thể gặp được em dù chỉ một lần trong giấc mơ của mình mà thôi. Tại sao em lại không cho anh cơ hội để làm được điều đó. Có phải em ghét anh hay hận anh vì anh ngu ngơ và dại khờ khi không nói rõ tình cảm của mình cho em biết nên anh và em đành ôm hận đến muôn kiếp sau không …??

Trên khóe mắt của Vũ một dòng nước mắt rỉ ra. Vũ vội lấy tay quẹt ngay đi vì anh chàng sợ người ta nghĩ mình bị khùng. Vũ móc điện thoại của mình ra. Vũ tìm số của Hoàng trong danh bạ điện thoại khi tìm được rồi Vũ ấn nút và cho lên tai nghe.

Chờ đợi điện thoại của thằng bạn thân là một cực hình đối với Vũ vì không biết Hoàng làm gì mà mãi vẫn chịu nghe máy. Con nhỏ Trúc- vợ
tương lai của Hoàng quát Hoàng.

– Tên kia sao anh không chịu nghe điện thoại đi. Anh có biết nhạc chuông của anh thật là kinh khủng không

hả…??

Hoàng bực cả mình vì anh chàng đang mải tập trung vào lái xe nên không muốn nghe máy vào lúc này. Hoàng định tìm một chỗ khuất nào đó để đậu xe rồi nghe điện thoại sau cũng chưa muộn.

Nhưng con nhỏ Trúc này lại không biết điều, nó cứ luôn cằn nhằn làm cho Hoàng điên tiết bảo Trúc.

– Cô làm hạ cái giọng của cô xuống. Tôi nghĩ lúc này giọng của cô còn to hơn cả chuông điện thoại của tôi…!!!
Trúc cáu tiết cầm luôn điện thoại của Hoàng lên rồi mở máy ra. Nhìn thấy tên của Vũ trên màn hình. Trúc nhắc.

– Anh nên nghe máy luôn đi vì anh Vũ đang gọi cho anh kia kìa, không lẽ anh định để cho anh ấy chờ anh đến tối hay sao…??

Hoàng nghe Trúc nói là Vũ gọi điện cho mình, anh chàng liền cầm luôn lấy. Một tay lái xe, một tay cầm điện thoại. Hoàng lịch sự hỏi Vũ.

– Cậu gọi cho mình có việc gì không mà chúng ta vừa mới chia tay được ít phút không lẽ đã có việc gì xảy ra cho cậu mà cậu gọi cho mình gấp gáp như thế…??

Vũ nghe Hoàng hỏi một lô một lốc những câu hỏi không đầu không đuôi của Hoàng. Vũ bực mình ngắt lời của Hoàng.

– Cậu im miệng và làm ơn phanh lại cho mình nhờ. Cậu làm gì mà tớ chưa hỏi cậu được câu nào thì cậu lại hỏi mình một đống như phủ đầu người khác là thế nào…??

Trúc đưa đôi mắt hiếu kỳ ra nhìn mọi người và phố xa xung quanh. Trúc thấy cái gì cũng lạ và cũng hiếu kỳ. Con nhỏ muốn biết người ta làm gì và sinh sống như thế nào, có khác biệt lắm với bên kia hay không.

Có một điều Trúc không được hài lòng khi ở đây lắm là thành phố này bụi bặm và nhiều xe cộ quá, con đường thì nhỏ như là cái hạt mít nên suốt ngày ách tắc.

Nhìn mọi người đi xe trong những chiếc áo mưa xanh đỏ tím vàng. Trúc phì cười vì trông họ như những hình nộm di động. Trúc nhăn cả mặt lại vì lo lắng, con nhỏ không ngờ họ lại phóng xe và vượt ẩu như thế kia, không lẽ họ không sợ chết và gây tai nạn cho người khác hay sao.

Trúc bực mình lẩm bẩm.

– Họ đúng là những kẻ vô ý thức, đi thì phải đúng tuyến và phải tuân thủ luật lệ giao thông chứ, sao họ đi cứ như là chỉ có mình họ lưu thông ở trên đường là thế nào…??

Hoàng đáp lại lời của Vũ trong một tiếng phanh xe gấp, chiếc xe đang lăn bánh ngon lành bỗng giật khục một cái vì một tên điên phóng xe trước mũi xe ô tô của Hoàng như xin mời anh chàng đâm cho tên kia một phát.

Trúc sợ hãi quá nên hét lên thật to. Con nhỏ đạp luôn lên thắng xe trên bàn chân phải của Hoàng.

– Chúa ơi…!!! Anh có nhìn đường không hả. Muốn chết thì tự đi mà đâm vào đâu đó đi. Tại sao lại chọn chúng tôi là thế nào…??

Vũ thấy chói hêt cả tai khi nghe tiếng hét thất thanh của Trúc vọng lại ở trong máy. Vũ kinh hoàng tưởng Trúc và Hoàng bị tai nạn xe ô tô. Anh chàng gấp gáp hỏi.

– Hai người có bị lám sao không…??

Hoàng hết cả hồn, anh chàng phải nín thở và hít thật sâu trong hai giây rồi mới trả lời Vũ.

– Bọn mình không bị làm sao. Lúc nãy không biết cái tên điên nào phóng xe vượt trước bọn mình, may mà phanh kịp nếu không đã tông vào người ta rồi…!!!

Vũ thở phào nhẹ nhõm vì bạn bè của mình không sao. Vũ quan tâm hỏi.

– Thế còn Trúc, cô ấy không bị làm sao chứ…??

Hoàng thấy con nhỏ đang cau có nhìn theo bóng dáng của tên điên lúc nãy. Anh chàng lắc đầu bảo Vũ.

– Cô ấy không sao…!!!

Vũ vui mừng nói.

– Cậu nên lái xe cẩn thận vì trời mưa nên họ đi xe cẩu thả lắm. Nếu mà Trúc có xảy ra chuyện gì thì cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu. Lúc đó bố mẹ của con nhỏ sẽ sang đây và thế là số phận của cậu từ nay chấm dứt…!!!

Hoàng bực mình bảo Vũ.

– Cậu có thôi ăn nói xui xẻo đi không hả. Nói mau cậu gọi điện cho mình làm gì…??

Vũ đang đứng dưới một tấm mái tôn của một cửa hàng bán thực phẩm và văn phòng. Mưa to quá làm cho Vũ không đi đâu được, anh chàng lại không mang theo ô nên đành đứng trú tạm ở chỗ này.

Vũ chán nản bảo Hoàng.

– Tớ gọi cho cậu chỉ muốn hỏi thăm là cậu và Trúc đã đến khác sạn mà Trúc đang ở thôi…!!!

Hoàng phì cười bảo Vũ.

– Cậu đúng là đồ rỗi hơi. Thế còn cậu đã ăn xong chưa…??

Vũ nhìn những hạt mưa thật to đang rơi xuống đường, từng người đi qua đi lại thật vội vàng và hấp tấp. Những vũng nước bắn tung tóe khi những chiếc xe ô tô và xe máy đi qua. Cô bé đi xe đạp bị nước của chiếc xe ô tô bắn hết cả lên người khi cô bé đi đúng vào lúc chiếc xe phóng thật nhanh qua.
Vũ thấy thương hại cho cô bé rồi lẩm bẩm.

– Tại sao mưa to như thế này không vào trú mưa mà đi bộ trong thời tiết như thế này làm gì…??



Duy đứng dựa vào cửa phòng khách, anh chàng đang rơi vào trạng thái trầm tư mặc tưởng. Duy không biết phải ăn nói và trả lời bố mẹ và ông nội của Vân như thế nào đây.

Hai từ “Kết hôn” là một cụm từ quá xa lạ và không thích hợp trong hoàn cảnh này. Duy làm sao mà kết hôn khi trong tâm tư và tình cảm của mình Duy chưa thể nào chấp nhận nổi Vân và không tài nào yêu nổi một con nhỏ đanh đá và chanh chua như con nhỏ Vân.

Nếu để chơi đùa thì chơi đùa với Vân là một niềm hứng thú còn nếu để kết hôn thì đây đâu phải là một trò chơi. Duy không muố

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đừng phản bội tôi, nếu không cậu sẽ chết

Truyện Chết Rồi Tao Yêu Chồng Full

Nước Mắt Của Người Vợ Có Cuộc Hôn Nhân Vẻn Vẹn… 1 Ngày

Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full

Mở cửa phòng, chết lặng khi thấy bộ dạng thằng bé còn tấm chăn thì run lên bần bật…