– Bác cứ quá lời. Cháu chỉ là một người mới tập chơi thôi. Cháu thắng bác chẳng qua là do ăn mau, làm sao cháu có thể so sánh với bác được…!!!
– Cháu đừng hạ thấp tài năng của mình quá. Bác hay chơi cờ cùng với mấy ông trong câu lạc bộ cờ của tỉnh nhà nhưng hầu như chưa có ai là đối thủ của bác. Thế mà nay cháu có thể đánh thắng bác mấy không là coi như siêu rồi…!!!
Duy cười xòa không nói gì. Duy tò mò hỏi ông Chương.
– Bác biết ông nội của cháu lâu chưa…??
– Cũng lâu rồi cháu. Bác biết ông cháu khi còn nhỏ. Tính cho đến nay đã hơn 60 năm rồi…!!!
– Vậy là hai người là những người bạn chí cốt…??
– Đúng thế. Cháu có thể nói như vậy…!!!
– Ông cháu thật may mắn khi có được một người bạn như bác. Khi ông cháu còn sống không ngày nào ông không kể cho cháu nghe về ông…!!!
– Thật sao. Thật đáng tiếc là ông ấy lại ra đi sớm quá nếu không có lẽ ông ấy cũng sang đây gặp bác…!!!
– Vâng, điều đó là tất nhiên rồi. Do bệnh tình nên ông cháu hiếm khi đi đâu đó, ông chỉ quanh quẩn ở nhà với cây vườn và thỉnh thoảng tham gia họp hành ở công ty thôi…!!!
– Người già ai chả có bệnh hả cháu. Như bác đây cũng bệnh đầy người, bác nghĩ có lẽ bác cũng sẽ đi theo ông nội của cháu sớm…!!!
– Sao ông lại nói thế…??
Ông Chương thở dài bảo.
– Đó chỉ là suy đoán của bác thôi. Bác sống đến từng này tuổi rồi thì còn lưu luyến gì nữa đâu. Bác chỉ mong được nhìn thấy con bé Vân và cháu lấy nhau rồi sống hạnh phúc là bác yên tâm rồi…!!!
Ông Chương tò mò hỏi Duy
– Cháu nghĩ sao về con bé Vân…??
Duy trầm tư nói.
– Cháu không biết trả lời ông thế nào cho đúng vì thật ra cháu vẫn chưa xác định được tình cảm của mình…!!!
– Hiện giờ cảm giác của cháu với nó ra sao…??
– Cháu không hiểu bác đang định nói gì…??
– Đơn giản thôi. Bác muốn biết ấn tượng khi cháu gặp nó lần đầu tiên thế nào. Cháu cứ trả lời thành thật cho bác biết…!!!
– Cháu thấy cô ấy là một cô gái tốt bụng, ăn ngay nói thẳng và đôi khi ngốc nghếch đến đáng yêu. Đó là cảm giác và nhận xét của cháu khi gặp cô ấy cho đến bây giờ…!!!
Ông Chương bật cười nói.
– Cháu nói nó ngốc nghếch đến đáng yêu ư. Đó là điều đầu tiên bác nghe nói về nó đấy…!!!
Duy ấp úng nói.
– Cháu nói sai hả ông…??
– Không, cháu không nói sai. Chỉ là bác thấy cháu có cảm giác rất khác về Vân so với những người khác. Có lẽ cháu là một người đặc biệt chăng…??
– Cháu nghĩ là không phải đâu. Khi đứng trước một bức tranh hay một bài thơ, ai cũng có ý kiến và có những lời bình của riêng mình nên trong trường hợp này cũng vậy…!!!
– Bác không phản đối. Bác hy vọng cháu và Vân có thể nên đôi…!!!
– Cháu không muốn làm bác thất vọng vì cháu không thể nói trước được điều gì đâu…!!!
– Bác có thể chờ mà. Cháu đã yên tâm chưa…??
– Dạ, rồi…!!!
Hai ông cháu đang nói chuyện thì ông Chung về. Ông mỉm cười hỏi.
– Hai ông cháu đang làm gì đấy. Có thể cho con tham gia được không…??
Duy lễ phép đáp lại.
– Cháu và ông đang chơi cờ. Bác có hứng thú với môn này không…??
Ông Chung xua tay nói.
– Với món này bác xin chịu. Bác chưa bao giờ chơi tuy bác có thử học nhưng thất bại…!!!
Ông Chương góp ý.
– Điều đó là đương nhiên. Con không có lòng kiên nhẫn cho nó. Làm gì cũng muốn nhanh chóng thì làm sao mà học được…!!!
– Bố nói đúng. Chỉ cần ngồi mấy tiếng đồng hồ để nghĩ ra được một nước cờ là con đau cả đầu rồi…!!!
Duy bật cười nói.
– Cháu thấy chơi cờ cũng như đánh một ván bài vậy, chỉ cần đi sai một nước là hỏng cả một bàn cờ. Có những thứ có thể lấy lại được nhưng có những thứ thì không…!!!
Ông Chương và ông Chung nhìn sững Duy. Hai người không hiểu một người trẻ tuổi và tài năng như Duy đã trải qua chuyện gì mất mát mà trông anh chàng ngồi buồn hiu như thế. Ông Chương gặn hỏi.
– Có chuyện gì xảy ra với cháu à…??
Duy thở dài tư lự nói.
– Cháu cũng không biết nữa. Mỗi khi đêm về hay là một mình cô đơn hình như trong trí nhớ của cháu có một thứ gì đó hiện lên nhưng cháu không tài nào phán đoán nổi đó là cái gì. Đầu của cháu trống rỗng mỗi khi cháu bị đau đầu, cháu nghĩ là đã có chuyện gì xảy ra với cháu nhưng cháu đã quên mất…!!!
– Bác không hiểu cháu đang nói gì. Những thứ mà cháu nói trìu tượng quá…!!!
– Ngay chính cả bản thân cháu cũng không hiểu nổi thì làm sao bác hiểu. Đó chỉ là những suy nghĩ của riêng cá nhân cháu thôi. Cháu xin lỗi…!!!
– Không có gì. Bác gợi ý thế này nhé. Tại sao cháu không nói chuyện với bố mẹ và bà nội của cháu. Họ sẽ cho cháu được một câu trả lời thỏa đáng…!!!
– Cháu đã hỏi rồi nhưng họ chẳng nói gì cả. Họ chỉ bảo là cháu tưởng tượng ra mà thôi…!!!
– Vậy có lẽ điều đó là đúng thì sao. Cháu làm việc và tiếp xúc với nhiều người quá nên bị ảnh hưởng…!!!
– Cháu nghĩ không có chuyện đó đâu ạ vì chuyện này không chỉ xảy ra một lần mà đã hơn một năm nay rồi…!!!
– Đã lâu như thế rồi kia à…??
Duy thở dài nói.
– Vâng…!!!
Ông Chung động viên Duy.
– Bác nghĩ khi ở đây cháu nên tận dụng thời gian nghỉ ngơi và giải phóng bản thân đi. Cháu đừng có nghĩ đến công việc nữa nếu không cháu sẽ bị gục ngã vì suy kiệt mất…!!!
– Cảm ơn ông. Cháu nghĩ mình cũng nên nghỉ ngơi và đi du lịch ở đâu đó…!!!
Ông Chương góp ý.
– Cháu nghĩ được như thế là tốt. Mai là chủ nhật con bé Vân không phải đi làm. Cả nhà chúng ta sẽ cùng đi…!!!
– Vâng. Cháu sẽ lo thu xếp vụ này…!!!
– Thế là ổn rồi…!!!
Đào định đi khám phá xung quanh khách sạn nhưng con nhỏ phải mất vài phút nghe điện thoại.
Mặc dù không yêu và không thích Đào nhưng trong kế hoạch này Tuấn Anh nghĩ hắn không thể hoàn thành một mình vì vậy hắn gọi điện cho Đào. Hắn muốn thương lượng với con nhỏ.
Nhìn số di động hiện trên màn hình. Đào căm phẫn nghĩ.
– Hắn lại định giở trò gì nữa đây. Không phải hắn đã đạt được mục đích khi lấy mình ra làm trò đùa rồi hay sao…??
Đào muốn cúp máy luôn đi cho xong nhưng Tuấn Anh cứ gọi liên tục mãi. Con nhỏ cáu tiết hỏi.
– Anh muốn gì…??
Tuấn Anh gọt ngào nói.’
– Đây là cái cách em nói chuyện với anh đấy à…??
– Đúng thế thì sao…??
– Em biết ăn nói trả cheo với anh từ bao giờ thế…??
– Điều đó anh phải rõ hơn tôi chứ…??
– Em vẫn còn tức tối chuyện anh không đáp lại tình cảm của em à. Lẽ ra em phải cảm ơn anh vì anh đã trả lại em về bên Duy…??
– Anh trả tôi lại bên anh ấy bằng cách nào. Anh ấy bây giờ chẳng còn nhớ tôi là ai cả…??
– Anh nghĩ đó là một lợi thế. Duy bây giờ giống như một trang giấy trắng. Em chỉ cần cố gắng làm lại từ đầu là xong…!!!
Đào lặng thinh suy nghĩ. Ý kiến của Tuấn Anh không phải là không đúng mà ngược lại anh ta cho Đào một gợi ý hay. Nếu Duy nhớ lại, anh chàng có khi căm hận Đào hơn mà