Nghĩ vậy nên tôi quay lại ấn khóa càng, giật khóa từ, mở cốp lấy khóa dây khóa luôn bánh sau cho ăn chắc. Xong yên tâm dắt tay nàng ung dung vào quán.
Thấy khách vip, mấy em tiếp tân đon đả mời chào.
- Dạ, mời anh chị vào ạ!
- Em ơi, cửa hàng mới khai trương, có khuyến mại gì không thế?
- Dạ, khách lên hát 2 bài được khuyến mại thêm 1 bài ạ.
- Thế còn đồ uống, không có khuyến mại gì à?
- Dạ có anh ạ. Trong tuần đầu khai trương, quý khách đến quán nếu dắt theo ông bà, cha mẹ hoặc con cái cháu chắt thì cha mẹ, ông bà, con cái, cháu chắt sẽ được miễn hoàn toàn đồ uống ạ.
- Trời, hấp dẫn vậy à, thế thì ngon.
- Dạ, nhưng chương trình này chỉ áp dụng cho từng đối tượng khách riêng thôi anh ạ.
- Cụ thể là sao em?
- Dạ, nếu khách trên 80 tuổi đến quán mà dắt theo cha mẹ hoặc ông bà thì cha mẹ và ông bà sẽ được miễn đồ uống ạ. Cũng tương tự như thế, nếu khách dưới 14 tuổi mà dắt theo con cái cháu chắt thì cũng sẽ được miễn ạ.
- Tiên sư bố nhà đứa nào nghĩ ra cái trò khuyến mại này. 80 tuổi rồi thì có mà bốc mộ ông bà bố mẹ lên mà mang đến quán à.
Thấy tôi có vẻ hơi bực bội vì không được khuyến mại, nàng vội kéo tôi vào trong quán luôn:
- Thôi mà anh, hôm nay sinh nhật em, bỏ qua đi.
Nàng chọn một bàn khá gần sân khấu để tí nữa tôi lên biểu diễn cho gần. Lại một em nhân viên khác đon đả chào mời:
- Dạ, anh chị uống gì ạ?
- Cho chị sinh tố dưa chuột đi
- Thế còn anh, anh dùng gì ạ?
- Em có nước rau má không?
- Dạ?
- Không nghe rõ à? Nước rau má, uống cho hạ hỏa. Mà nhớ là phải rau má nhập khẩu từ Thanh Hóa đấy nhé. Đang bực mình đây. Tưởng có khuyến mại, hóa ra bị lừa.
Con bé tiếp viên lại nhỏ nhẹ:
- Dạ, thế anh chị có dùng thêm hạt gì không ạ? Quán em có hạt dưa, hạt bí đấy ạ!
- Hạt dưa thì anh không ưa, hạt bí thì ruột được mỗi một tí, ăn rất lãng phí. Quán em có hạt mít không?
- Dạ?
- Hạt mít ấy. Anh thích ăn hạt mít, vừa dễ bóc lại to, ăn nhanh no. Có không?
- Dạ không anh ạ.
Tôi chán hẳn và không thèm nói gì nữa, với tay lấy tờ giấy đăng ký bài hát rồi đưa cho thằng MC.
Đang nhâm nhi ly sinh tố rau má không đá không đường, gật gù theo tiếng nhạc du dương thì một hót- boi hùng dũng tiến lại phía bàn tôi đang ngồi.
Hót boi này cao khoảng mét rưỡi, đầu hói bổ ngôi giữa. Hai con mắt thì hình như mâu thuẫn với nhau hay sao ý mà không khi nào chịu nhìn về một hướng. Khi mắt trái nhìn sang bên phải thì mắt phải nhìn sang bên trái, và ngược lại.
Thế nên khi anh ấy tiến lại bàn của hai chúng tôi thì tôi cũng không biết là anh ấy đang muốn bắt chuyện với tôi hay với nàng vì tôi thấy một mắt anh ấy nhìn tôi căm hờn còn mắt kia đang nhìn nàng đắm đuối.
Nàng có vẻ cũng ngạc nhiên không kém khi thấy hót boi ấy tiến lại. Cả hai chúng tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh ấy đã tuôn ra một tràng:
- Ôi, Quỳnh Anh, lâu lắm không gặp, dạo này em to và đẹp ra nhiều quá, em khác xưa nhiều quá.
- Dạ, hình như anh nhầm rồi ạ, em không phải Quỳnh Anh ạ. – Nàng lịch sự trả lời.
- Trời ạ. Em không chỉ thay đổi về hình thức bên ngoài mà đến cả cái tên cũng đổi thay luôn.
Tôi há hốc mồm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có lẽ thằng này uống nhiều quá nên nhìn gà hóa chó chăng? Nhưng trông hắn cũng không có vẻ là có ý đồ xấu nên tôi cũng cứ để xem nó muốn gì. Còn nàng thì vẫn chưa hết vẻ bối rối.
- Em đúng là Quỳnh Anh rồi mà, sao nhầm được. Cái hồi em thi Việt Nam Gót Té Lìn, hát 5 thứ tiếng ấy, anh nhắn tin vote cho em mất mấy cái sim khuyến mại đấy.
- Ơ hơ, anh…có lẽ anh say quá nên nhầm rồi ạ…
- Nhầm sao được chứ, em là Quỳnh Anh, con cô Tếch, đúng không?
- Gì? Gì mà Kotex với Diana ở đây vậy trời?
- Không, ý anh là, em là con của cô Tếch, là vợ của chú Kim, trước có đi buôn dầu ăn Neptune với anh ý.
Đến lúc này thì nàng có vẻ đã nản hẳn nên cũng chẳng buồn tranh cãi với hắn, để mặc hắn nói:
- Anh đã nhìn kỹ em từ lúc em vào quán rồi, sao mà nhầm được, vòng 1, vòng 2, vòng 3, không lẫn đi đâu được, dù có to ra bao nhiêu thì anh vẫn nhận ra mà.
- Vâng, thế anh là? – Nàng vừa cười vừa hỏi hắn.
- Trời, không nhận ra anh cơ à? Anh là Phắc, con bác Kiu, nhà ở xóm liều.
Thấy nàng đang đùa hắn, tôi cũng hùa theo cho vui:
- Vậy giờ anh Phắc đang làm gì ạ?
- À, mình đang làm đang làm cho Tổng Tập đoàn Công ty Trách Nhiệm Hữu hạn Cổ phần Joint Stock Company Li- mít- tịt.
- Anh làm bảo vệ ở đó à?
- Không, không phải.
- Vậy chắc là lao công rồi?
- Không hề, mình là trưởng phó phòng, chuyên kinh doanh điện thoại Hắt Ca Phân.
- À, thế mà nãy giờ em tưởng con iphone anh đang dùng là hàng xịn, hóa ra là của Hắt Ca Phân à?
- Không, của anh là iphone xịn mà, 2 sim 2 sóng online, không tin anh tháo nắp, mở pin cho em kiểm tra luôn này.
- Thôi đi, đậu má mày chứ, biến đi cho bố mày đỡ ngứa mắt. Đứng đây mà nổ à? Bố mày nhịn mày nãy giờ rồi đấy. Mày tưởng mày bán điện thoại Hắt Ca Phân là to à? Mày có muốn tao hắt ca phân vào mặt mày không? Cút.
Thấy tôi nổi cáu, hót boi lủi thủi về chỗ ngồi. Nàng thấy vậy lại dịu giọng:
- Thôi anh, chấp gì thằng khùng ấy, chuẩn bị tinh thần lên hát tặng em đi, sắp tới lượt anh rồi đấy.
Đúng lúc đó thì giọng anh MC ông ổng cất lên:
- Quý vị và các bạn vừa được thưởng thức giọng ca hết sức nghẹn ngào và thê lương của bạn trẻ Dương Toàn Cương qua nhạc phẩm “Chiếc khăn chó cắn”. Và bây giờ, xin hãy cùng hướng mắt lên sân khấu và nổ một tràng pháo tay thật lớn để chào đón giọng ca đến từ hải ngoại Chim Choi Choi.
Tôi hùng dũng đứng lên đầy tự tin. Còn nàng thì thảng thốt kéo tôi lại:
- Ơ kìa anh, là ca sĩ hải ngoại cơ mà, có phải anh đâu mà anh lên.
- Là anh đấy, anh đăng ký thế để gây chú ý.
Đúng thật, cái mác ca sĩ hải ngoại cùng với cái nghệ danh đậm chất K- Pop đã khiến mọi con mắt dồn hết vào tôi, hồi hộp dõi theo từng bước chân tôi đi. Tôi có cảm giác mình đang bước trên thảm đỏ để lên sân khấu nhận giải Oscar cho danh hiệu nghệ sĩ lồng tiếng phim con heo xuất sắc nhất vậy.
Nhận cái Míc cờ rô từ tay anh MC. Tôi cất giọng đầy hào hùng và bi tráng:
- Kính thưa các cụ, các ông, các bà, cô dì chú bác, nội ngoại gần xa cùng bạn bè thân bằng cố hữu. Tôi đột ngột nhận được tin quán mình khai trương nên đã không quản ngại đường xá xa xôi đến đây góp mặt. Trong giờ phút thiêng liêng này, tôi cũng không biết nói gì hơn chỉ biết chân thành cảm ơn sự có mặt đông đủ của bà con. Trong lúc khai trương bối rối có gì sơ suất chủ quán xin được lượng thứ.
Và bây giờ, Chim Choi Choi xin phép gửi đến ca khúc quen thuộc mang tên “Tình Dục mau quên”.
Ban nhạc chơi giúp điệu Sờ