Chuyện Của Bun - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Chuyện Của Bun (xem 335)

Chuyện Của Bun

ìu mến đồng ý để vui lòng mẹ.
Nhà em cách siêu thị khoảng 5km , chưa đủ tuổi đi xe máy lại lười vác xe đạp ra đi nên lựa chọn sáng suốt , văn minh hợp thời trang nhất là đi xe buýt. Chỉ tốn có 3000- 4000 đồng , khỏi cần chen chúc vào rạp , mà tha hồ xem vô số tiết mục “văn nghệ quần chúng” hay đáo để. Đang chạy ngon bánh thì có 1 chị bụng to vuợt mặt lên xe thì hết chỗ ngồi , cứ tưởng sẽ được anh nào đó tốt bụng đứng dậy nhường ghế cho chị , thì trên xe anh nào anh nấy tự nhiên bị khuyết tật hết : mắt không mù thì tai cũng điếc và mồm thì câm như thóc để khỏi nhường ghế cho “đối tượng chính sách “! Anh vờ làm “người suy tưởng” , chống cằm suy tư nhìn xuống dép mình , như đang đặt câu hỏi “Tồn tại hay không tồn tại ?” về bãi phân chó dưới dép. Anh nọ lờ đờ nhìn đâu đó ngoài cửa xe cứ như rặn thơ tình. Thế là chị bầu đành phải đứng đu dây , lắc lư qua lại như buồng chuối. Thấy cảnh bất bình một con người đẹp trai hào hoa và lịch sự , liền đứng phắt dậy nhường ngay ghế cho chị bầu dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mấy thằng bất lịch sự kia. Dĩ nhiên kèm theo cho lũ ấy cái nhìn bằng nửa con mắt và khát máu !
Bước xuống xe , ngẩng mặt lên thì thấy ông mặt trời tỏa một luồn sáng an lành và nóng vê cê lờ lên đầu. Vội bước vào siêu thị móc tay vào quần lấy tờ giấy các món mẹ đã ghi ra thì
“Bunnnn”
Một âm thanh đi xuyên lỗ tai nhạy bén của em , âm thanh tuy nhỏ nhưng có vẻ gần. Có khả năng là người quen biết đang gọi , đi được 1 lúc thì quay lại. Địt ! Con khốn ngồi sau lưng tôi , nó ám em từ bao giờ thế này. Trông nó có vẻ mệt, mồm thở hổn hển như những bố vừa lần đầu tập tạ, em biết là nó chạy theo em, nó muốn gì chứ nhỉ ? Kệ mẹ , với 1 người lịch sự thì việc đầu tiên em rút khăn giấy trong túi đề phòng đau bụng khi ở ngoài đường đưa cho nó lau mồ hôi kinh tởm và bốc mùi trộn lẫn với mùi gái mới lớn
“Bun phải không ? ”
“Ừ bạn “
“Ủa Bun đang đi siêu thị à”
Bàng hoàng trước sự ngu dốt vượt mức quy định của nhỏ nhưng em lại lấy lại sự điềm tĩnh vốn có trong con người của mình và lại “ừ” thêm 1 phát.
– “Con trai tuổi này mà đi chợ cũng giỏi qua ha ?”
“Không mình vào để chơi điện tử thôi “
“Ơ Linh cũng đang đi chơi luôn nè , đi chơi chung nhé ?”
Em nở một nụ cười trìu mến, nhẹ nhàng, ấm áp mà quyến rũ của em và bảo.
“Không”
Nhỏ nhìn hơi thất vọng và quay ngược lại hỏi :
“Sao thế , nãy nói là đi chơi mà “
Em có tí ức chế, đã bảo không rồi cứ thích cù nhây là thế quái nào ?
– “Giờ thì đổi ý đi mua đồ rồi ”
Tới đây là chắc chắn nhỏ sẽ bỏ cuộc và xách cái mông đi chổ khác.
– “Mua gì ? mua gì ? Bạn bè với nhau cả nói đi Linh phụ cho!”
“Không cần”
Quay lưng một cách lạnh lùng nhưng nhã nhặn như phong thái thường ngày của em, trả cho nhỏ một nửa con mắt khát máu và lê bước đi. Cơ mà thế cũng chưa thoát, nhỏ cứ bám theo tôi hỏi tới. Em chưa bao giờ gặp một dạng con gái không có một tí tự trọng như này, “tay quay mãi cũng bắn” đành chấp nhận cho nó đi chung. Mua xong đồ nó liền ghi số điện thoại vào tờ giấy dúi vào tay em rồi biến khỏi mắt em , em đứng yên nhìn cái bóng thướt tha chạy khỏi tầm tay em, mắt em
rưng rưng có vẻ như muốn khóc, tim em thất vọng và hối hận…Sao hôm nay mẹ lại sai đi siêu thị thế này !! Em hối hận !
Chap 6 : Ám Ảnh
Sáng thứ hai , hôm nay là ngày chào cờ phải đi sớm hơn mọi ngày trong tuần. Mua xong gói xôi vừa đi đến trường vừa ngước đôi mắt xanh đượm buồn màu hột é nhìn lên, miệng buông thõng một câu đầy tính hiền triết “trời này mà không mưa thì…thôi”.
Bước vào lớp thì đã nhìn thấy nhỏ Linh ngồi từ sớm rồi. Kệ ! đặt mông xuống ghế em móc bịch xôi ra nhóp nhép, về cơ bản ăn xôi cũng khá giống tự sướng, vì cuối cùng tay cũng dính dính như nhau, có điều chuyện này khoa học tuy giải thích được nhưng đéo thích giải thích. Ăn xong thì nhỏ Linh từ sau nói nhỏ sau lưng em :
“Sao hôm qua không gọi điện cho tui “
Quay lưng lại môi cười ngại, tỏ trên khuôn mặt có tí lúng túng.:
“Mình không có điện thoại di động “
Nói xong thì em mỉm cười trong bụng ,nhỏ chắc sẽ ức chế và để em yên nhanh thôi.Đang mỉm cười trong bụng khâm phục mình thông minh thì nhỏ nhìn em với một đôi mắt có in chữ “TIN” rất to.
“Vậy Bun có nick Y!h không “
“Ba má mình không cho mình chơi vi tính “
“Trời ! nhà ông khó quá ha “
À há ! Cuộc nói chuyện cuối cùng cũng đi tới cái kết thúc thì nhỏ hỏi :
“Chiều nay có rảnh không ? Đi uống nước với mình, ở nhà chán lắm !”
Ngay lúc này , em sẽ từ chối một cách lịch sự để không mất cái thể diện tuyệt đối của em
“Ừ”
Y như lúc ở siêu thị cái cảm giác khốn kiếp này đã làm em phải hối hận.
“Vậy thì hẹn ở quán XXX nhé , không gặp không về “
Vừa nói vừa ghi địa chỉ đưa cho em thì đánh trống vào học…
Và thế là vào một buổi chiều Thứ hai như bao cái thứ hai khác , em mặc cái quần đùi màu đen dài qua đầu gối và khoác cái áo sơ mi ca rô sọc trắng nền đỏ lên chiếc ao thun có in hình 5 anh em siêu nhân mà em hay mặc ở nhà , chân thì mang đôi dép lào màu vàng để đi tới cái quán mà Linh hẹn em. Tỏa ra một phong thái đặc biệt, không già quá tuổi, không trẻ trước tuổi, không quá màu mè, không quá đơn giản, chỉ một chữ có thể biểu đạt phong thái của em.
“Chất”
Cũng may là quán nước gần trường nên em có thể đi bộ để tận hưởng cái không khí “trông” lành của Sài gòn vào những buổi chiều tấp nập. Quả là xã hội càng tiến bộ thì nhiều em ra đường trong trang phục gây hoang mang cho người xung quanh : Em thì toàn bộ cái gọi là quần áo trên người đem cân chắc chưa được nửa lạng yếu ; em khác thoạt nhìn , đến cán bộ Vissan còn ngán ngẫm : Mỡ nhiều , nạc ít , bầy nhầy kha khá , đã thế còn triễn lãm ¾ diện tích da vằn vện lốm đốn cứ như bề mặt sao Hoả chụp từ vệ tinh !
Quán nước nằm ở ngã ba , thiết kế bên ngoài trông khá bắt mắt. Em từ tốn đi tới mở cửa vào bên trong có những cái bàn ghế trông khá dễ thương. Có đôi ba cặp đang ngồi bên trong , có cả con Linh tới sớm ngồi ở đó mặt đâm chiêu chắc không phải nghĩ về những cánh đồng. Linh hình như nó vẫn không biết đến sự hiện diện của em , đi tới với những tiếng lê dép rất chói tai ngồi xuống bàn thì Linh nó hoàn hồn nhìn em một cách hớn hở :
“A tới rồi à”
Không nói nhiều, chỉ gật nhẹ một cách lạnh lùng và gọi một ly sữa dâu, mắt hướng vào anh bồi bàn như không hề để ý tới sự hiện diện của nhỏ.
Một sự yên tĩnh đáng bất ngờ, em ngỡ nhỏ nói nhiều lắm cơ. Cơ mà thế cũng tốt, em thích một sự yên tĩnh trong quán café hơn là một sự bát nháo ngu học vô tổ chức. Anh bồi bàn đem ly café ra. Nhỏ nhìn ly café trên bàn rồi nhìn em.
“Sao con trai lại uống sữa dâu?”
“Thích”
“Thế sao lại thích”
“Vì sữa dâu bổ xung canxi và vitamin giúp chúng đầu óc chúng ta minh mẫn , sáng suốt hơn”
“Bun ít nói nhỉ”
“Ừ”
Nhỏ mỉm cười , châm biếm em
“lạnh lùng vô cảm, hihi”
Em nhìn nhỏ và không một nét thay đổi nào trên khuôn mặt.
– “Chắc thế”
Nhỏ cười. Đùa chứ em biết rất nhiều kiểu cười, cười nhạt, cười trừ, cười giả tạo, cười cảm xúc và cười đau, nhỏ đang cười đau. Lòng em thấy buồn cười, gì chứ cái nụ cười đau nhưng giả tạo này em hiểu, nụ cười nhìn có vẻ đau nhưng thật chất là nó giả tạo không thật lòng. Em hiểu là nhỏ sẽ sắp chia sẽ một nổi buồn nhưng thậ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Osin của hotboy

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

Tôi Là Nấm Lùn Đó ! Càng Xinh

Truyện Chị Ơi Anh Yêu Em Full Đọc Online

Tưởng giả vờ hóa ra thành chồng của bạn thân thật