– Phương Vy!
– Đừng có gọi tên con ra như thế. Và đây là lần cuối con nói với mẹ, không bao giờ họ nhận dc từ con 2 chữ “tôn trọng” đâu.
Bà giương đôi mắt nhìn Phương Vy, đôi mắt lúc nào cũng như muốn năn nỉ, cầu xin.
– Con xin mẹ đó, nếu mẹ thương con, làm ơn hiểu con một chút đi. Đã 16 năm rồi, chưa một lần nào mẹ để con được sống trong một ngày bình yên, mẹ có thấy bất công với con không?
– Ý con là gì hả?
Phương Vy lắc đầu mệt mỏi, cô quay mặt ra cửa sổ.
– Chẳng có gì hết, Mẹ ra ngoài đi, con không muốn cãi nhau nữa.
Bà ngồi đó thêm mươi phút nữa rồi lặng lẽ ra ngoài. Lần nào cũng thế, bà luôn muốn cô phải ngoan ngoãn, hiền dịu trong mắt của những người đó. Bà sẵn sàng mắng cô chỉ cần nghe một lời nói phong phanh nào của những người trong dòng họ. Bà cho rằng tất cả những gì bà nghe được từ họ là đúng, còn với con gái út của bà, nó hoàn toàn không ý nghĩa. Mười mấy năm nay, chưa một ngày nào Phương Vy không ngừng mong muốn bà sẽ hiểu cho cô một chút. Nhưng xem ra, tất cả vô vọng vẫn cứ còn mãi, còn hoài.
Tám năm trước, ngày mà bà bỏ con cái để đi làm ăn xa. Đứa con gái nhỏ của bà đã sống không khác gì một con chó nhỏ dưới những bàn tay của họ. Nó đã sống, đã khóc, đã mong mõi Mẹ của nó về thật lẹ để ôm lấy nó, bảo vệ nó. Không ngày nào là nó không khóc trong lặng lẽ, âm thầm. Chẳng ai tưởng tượng nổi chỉ mới 8t đầu, nó đã biết đến nước mắt, biết đến tủi nhục…khi đáng lẽ ra, nó phải sống trong hạnh phúc hơn nó nghĩ.
Nhớ lại kí ức ngày nào chỉ khiến Phương Vy nắm chặt bàn tay mà kiềm chế. Cô không muốn khóc vì sợ mình sẽ yếu đuối trước tất cả. Không, Phương Vy quẹt dòng nước ở khóe mắt.
– Một ngày nào đó, tôi sẽ không còn phải như thế này nữa.
Chương 4: Lần Đầu Tiên Tối qua, khi hẹn sẽ gặp mặt nhau sau 1 tháng “đấu võ mồm” trên YM khiến Phương Vy thấy rất háo hức.
(tên mà hắn vẫn hay gọi Phương Vy)
……
Vậy là cuộc hẹn được ấn định, và chỉ chừng vài tiếng nữa sẽ đến giờ hẹn. Phương Vy cứ thấy lòng mình nao nao, hồi hộp. Đâu phải lần đầu tiên, sao cứ cảm giác như sắp làm điều gì dại dột vậy. “Bình tĩnh, bình tĩnh” – vừa nói, cô vừa đi qua đi lại trong phòng. Cuối cùng, Phương Vy đành gọi Song Quỳnh đến, giúp cô chuẩn bị các thứ cũng như cái đầu bấn loạn của mình.
Phương Vy ngồi trong quán bar, ở một cái bàn hơi sát trong góc nhưng lại là điểm chú ý của hầu hết mọi người. Cô “đóng” 1 bộ cánh màu trắng, đôi boot màu đen và mái tóc dài xõa ngang lưng. Trông Vy vừa già dặn, vừa có nét tinh nghịch, sự kết hợp tinh tế tạo nên cái nhìn cuốn hút làm cô thêm phần tự tin.
Chờ mãi sao chẳng thấy có gì xảy ra, Phương Vy cứ nghĩ mình đã bị cho leo cây rồi chứ. Lần đầu tiên trong đời cô phải ngồi đợi một người lạ mặt như vậy, cảm giác đó xâm chiếm hết trong đầu, cô bùng lên cơn tự ái trẻ con của mình. Phương Vy tình cờ ngó ra cửa, một dáng người vừa bước vào, mang hơi hướm sự mạnh mẽ, cuốn hút đến từng chi tiết. Người đàn ông có khuôn mặt điển trai, trang phục bụi bặm và đặc biệt, anh ta để tóc rất ngộ: armani.
Anh ta đứng ngay cửa, ngó quanh như đang tìm kiếm. Bất giác, theo phản xạ, Phương Vy xoay mặt vào trong tường, dùng tay giả vờ vuốt tóc để che đi một phần khuôn mặt. Cô không ngờ chính động tác đó đã giúp cho Hải Anh tìm ra được cô. Kể ra thì cũng không quá khó với anh để tìm một người. Từ lúc quen biết với Phương Vy, anh đã nhận ra cô bé có một sức hút kì lạ, ở bất kì chỗ nào càng đông người lại càng dễ nhận ra. Lúc nãy cũng thế, khi anh bước vào quán, điều đầu tiên anh thích nhìn là một dáng người con gái nhỏ mặc bộ cánh trắng tinh đang ngồi trong góc. Giả vờ như không biết, anh lia mắt nhìn khắp nơi tìm kím để xem phản ứng của ai đáng nghi ngờ nhất. Tiếc quá, Phương Vy đã bị bắt thóp sớm hơn anh nghĩ nhiều.
Hải Anh tiến đến bàn của Phương Vy, ngồi xuống, vẫn làm như không quen biết.
– Anh uống gì? – người phục vụ cuối chào và hỏi.
– Bloodshot.
Anh trả lời, vẫn còn rất khoái chí khi thấy Phương Vy làm ngơ.
– Cô bé đang chờ ai à?
Nãy giờ bán tin bán nghi, không biết cái tên “ba láp” này có phải là hắn không thì đùng một cái hắn lại chỗ cô ngồi, lại còn hỏi han như quen biết nhau lâu lắm vậy.
Phương Vy cười gượng:
– Ờ, hình như anh biết tôi đang chờ ai.
– Nhìn qua cũng biết.
– Vậy sao anh lại ngồi vào chỗ này khi biết lát nữa bạn tôi sẽ vào.
Hải Anh hơi chưng hửng, không ngờ gặp nhau ở ngoài, con bé lại đáo để hơn nhiều so với lúc anh nói chuyện YM.
– Vì tôi nghĩ, chắc bạn của cô bé sẽ không đến đâu.
Ngờ ngợ ra được điều gì kì lạ, Phương Vy nheo mắt lại.
– Ê, có phải là…
Hải Anh bật cười, tiến sát lại mặt cô.
– Còn nghi ngờ gì nữa, chắng lẽ chú đẹp trai vậy, con cũng không nhận ra sao?
– Xấu như quỷ mà nói đẹp trai.
– Không thấy mọi người xung quanh đang nhìn chú vì chú đẹp trai, phong độ à?
– Tự tin quá đấy.
Anh không trả lời, cứ để yên cho mặt mình và cô bé kề sát với nhau. Phương Vy hơi ngượng, lần đầu tiên có kẻ dám nhìn thẳng vào mắt của cô, đôi mắt luôn khiến kẻ khác thấy sợ. Nhưng chẳng lẽ lại ngẩng mặt lên, như vậy có…vô duyên quá không nhỉ? Hay cứ để như vậy, không được, mặt mình đang tăng nhiệt độ lên.
Đang phân vân không biết thế nào thì…
Hải Anh ngồi thẳng lên, đốt thuốc.
– Da con mịn, nhưng vẫn còn mụn.
Trời đất, chưa có tên nào dám nói câu đó trước mặt một người phụ nữ cả. Cái tên này…!
– Đồ vô duyên thúi.
– Chắc là do ở nhà không chịu ăn trái cây phải không? Da trắng mà nổi mụn là xấu lắm đấy.
– Câm ngay, đồ bất lịch sự.
Hắn cười “đểu”, dù cái cười đó thật sự khiến trái tim cô nhảy lên theo nhịp. Phương Vy quay sang chỗ khác làm lơ, không tưởng nổi lần gặp mặt đầu tiên lại “tệ hại” thế này? Hắn hoàn toàn như một người…tửng trốn trong viện ra hay sao mà cứ đơ cái mặt trước vẻ đẹp của mình. Không có lấy nổi 1 lời khen nữa. À, có, “da trắng”, nhưng cô biết trong lòng hắn sẽ nghĩ thế nào. Còn lạ lắm hay sao cái chất xám nhiễm bẩn đó chứ.
– Nghĩ gì mà nhập tâm thế, pé Pi.
– Không liên quan đến nhà ngươi.
– Í dà, nhà ngươi cơ đấy.
– Chẳng lẽ ta phải gọi bằng “chú”, hok xứng đáng.
Hải Anh nhún vai, thấy trong lòng mình thanh thản biết chừng nào. Gần đầy, mỗi lúc làm việc căng thẳng, anh lại đi kiếm con bé để chọc ghẹo. Nghe những lời đối đáp nghịch ngợm của con bé làm anh thấy như mình đang trở lại ngày xưa.
– Hey, Phương Vy.
Tiếng hai đứa bạn gọi cô từ bàn bên kia
– Đang ngồi với ai vậy?
– À, không thấy đó sao, có hẹn với…bạn.
– Bạn trai sao, đẹp trai gớm.
Vốn không ưa những kẻ hay tọc mạch vào chuyện của người khác nên cô tỏ ra thái độ không hài lòng lắm với câu hỏi đó bằng cách đứng lên, kéo tay Hải Anh ra về mặc cho hai cô bạn kia lắc đầu khó hiểu.
Chương 5: Mưa. Phương Vy thả tay của Hải Anh ra ngay khi phát hiện hành động của mình có phần hơi bất lịch sự. Cô quay sang anh, cười hối lỗi:
– Sorry, hình như…chú rất khó chịu.
Tiếng “chú” phát ra ngượng nghịu làm Hải Anh bật cười.
Phương Vy chẳng hiểu lí do vì sao anh cười, cô hỏi:
– Này, cười