Triển Ngạo Trạch tươi cười mang theo chọc ghẹo, “Còn ngồi ở chỗ này làm gì? Bây giờ tốt nhất là cậu nên về nhà ngăn cản cô gái của cậu mang theo hành lý trốn đến một nơi rất xa mà cậu không tìm được kìa.”
Lời nói anh ta vừa bay ra khỏi miệng liền đổi lấy một cái trừng mắt lạnh lẽo của Tư Thánh Nam, “Cậu cho rằng cô ấy sẽ đi sao?”
Triển Ngạo Trạch nhún nhún vai, “Cậu tự đoán đi, vì cô ấy không phải là nữ nhân của chúng ta, nhưng mà không may, người của cậu không giống như người của tớ, cô ấy rất mạnh mẽ.” Triển Ngạo Trạch nhớ lại lúc trước ông nội của anh cũng dùng phương thức như vợ chồng Tư thị đối đãi với Chu Tiểu Mễ, không ngờ thần kinh cô ấy lại lớn tới mức dám đem ông nội anh ra đùa giỡn.
Tư Thánh Nam không cùng bạn tốt tranh cãi, anh mang theo một bụng khí tức giận vọt một hơi về nhà, khi anh chạy tới phòng ngủ, nhìn thấy Kỉ Văn Tĩnh đang chôn mình trong một đống quần áo hỗn độn.
Bên cạnh quần áo còn có hai cái vali thật to, cả hai đều đang mở nắp.
Cô ngồi chồm hỗm trên sàn, hai tay thuần thục xếp quần áo, từng cái từng cái tinh tế đặt vào vali.
Một cỗ khí giận ngút trời xuyên qua ngực anh, thậm chí anh nghe còn được âm thanh mình đáng sợ như thế nào.
“Văn Tĩnh!”
Tiếng hô trầm thấp, mở đầu cho một màn nổi giận khủng khiếp, anh thấy cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên, miệng cũng mở thành hình chữ O.
“Thánh Nam?” Cô kinh ngạc kêu lên, “Anh không phải nói hôm nay đi Đài Loan bàn công tác sao?”
Cô nhìn anh từng bước một đi về phía mình, khuôn mặt tuấn tú mang theo tức giận làm người ta sợ hãi.
Anh đứng trước mặt cô, lạnh lùng chỉ chỉ vào đống quần áo hỗn độn, “Có thể giải thích một chút, em đang làm gì không?”
“Em….em đang thu thập hành lý.”
Đột nhiên anh thô bạo giơ chân đá vào túi hành lý một cước, toàn bộ quần áo bên trong ngã ra, Kỉ Văn Tĩnh bị hành động này của anh dọa sợ lùi ra xa.
“Anh, anh làm sao vậy?”
“Anh làm sao vậy?” Anh hung hăng kéo cô vào lòng, “Kỉ Văn Tĩnh, em phải cẩn thận suy nghĩ một chút, em đã đồng ý với anh cái gì?”
Khuôn mặt tuấn tú lập tức tiến đến chóp mũi của cô, “Mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ chúng ta có xuất hiện trở ngại gì, anh cũng không cho em rời anh đi, em đồng ý với anh, nhưng mà hiện giờ em lại……”
Anh lại nâng chân lên, đá chồng quần áo cô vừa mới xếp, “Em dám thừa lúc anh không ở đây chuẩn bị chạy lấy người, em rốt cuộc là có đầu óc không? Rốt cuộc có đem những gì anh nói nghe vào tai không? Chẳng lẽ lá gan em cũng chỉ lớn có vậy thôi sao?”
Anh thô bạo nắm áo của cô, không dám tin là cô lựa chọn bỏ mình đi, “Khi ba mẹ anh tìm tới em, ngay cả bảo vệ tình cảm chúng ta em cũng không làm, em cứ như thế nghe mệnh lệnh cùng uy hiếp của bọn họ có phải hay không?”
“Em……”
“Anh làm sao có thể yêu một cô gái ngu ngốc như em, thậm chí ngay cả một cái yêu cầu em cũng không dám đưa ra cho bọn họ, ít nhất em cũng xài một chút công phu đòi bọn họ đưa tiền cho em, nhưng mà em…..Em đừng nói với anh rằng, Tư Thánh Nam anh ở trong lòng em còn không đáng một đồng, em có thể nhàn nhã bỏ anh đi mà không quyến tiếc gì sao?”
Anh thật sự là sắp bị tức điên rồi, vừa nghĩ đến cô sắp bỏ anh mà đi, anh vừa giận vừa đau lòng.
“Thánh Nam……”
Anh đẩy cô qua một bên, cúi xuống đem quần áo của cô, trong tiêng kêu sợ hãi của cô, ném từng cái từng cái ra ngoài cửa sổ.
Không nghĩ tới anh đựng phải một cái gì đó cứng rắn, thô bạo đem nói quăng vào vách tường, đáng thương cái khối ngọc kia lại chật vật biến thành ba miếng nhỏ.
“Này! Anh rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?”
“Em không phải còn muốn chạy sao?! Tốt lắm, nếu còn muốn đi thì mang theo miếng ngọc vỡ này mà đi.”
“Em bao giờ…..”
“Dù sao tình cảm của chúng ta trong lòng em cũng không có quan trọng mà!”
“Tư Thánh Nam!” Cô rốt cuộc không thể nhịn nữa, kêu to ra tiếng, “Có thể quấy rầy anh một chút được không?” Cô hai tay chống hông nhìn anh, “Là ai nói cho anh em muốn rời đi?”
Anh ngắm ngắm đống quần áo hỗn độn, “Anh tìm không ra lý do nào giải thích về hành vi của em lúc này!”
Kỉ Văn Tĩnh vô lực nhìn trần nhà, “Tư thiếu gia, nếu giác quan của anh không có vấn đề gì thì chắc là biết gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, em chuẩn bị đem quần áo mùa hè cất vào trong rương, sẵn tiện đem một ít quần áo đi giặt chúng một chút, hôm nay là cuối tuần, tranh thủ anh không có ở nhà tổng vệ sinh một cái……”
Tư Thánh Nam ngốc lăng mở lớn miệng, không thể tin được, “Em……thật sự không muốn rời đi?”
“Không phải anh đã nói mặc kệ có phát sinh chuyện gì, anh cũng không buông tay sao?” Cô tức giận nói, “Anh là chủ nhân, anh còn chưa đồng ý cho em rời đi, tiểu nô lệ như em nào dám chạy loạn, anh cho là em không muốn sống nữa sao? Huống hồ, anh còn luôn miệng nói trong tay mình có khế bán mình của em, nếu em dám chạy trốn khẳng định sẽ bị anh truy nã.”
Tư Thánh Nam biết phản ứng của mình lúc này rất là hố rồi, “Nhưng…..nhưng mà ba mẹ anh….bọn họ…..”
Lời nói của anh đổi lấy một cái liếc mắt của cô, “Làm sao anh biết ba mẹ anh đi tìm em?”
“Hả….đương nhiên là đoán rồi, ha ha ha, anh là sao mà không biết ba mẹ mình như thế nào, hơn nữa anh còn đoán được bọn họ uy hiếp em rời anh đi.”
“Phải không? ” Cô giả ngu vuốt vuốt tóc, “Nếu em nhớ không lầm, ba mẹ anh hình như chưa có nói cái câu muốn em rời anh đi nha.”
Cô vô tội nói, “Bọn họ điều tra một chút thân thế của em, mặt khác cũng biết ông nội của em từng trồng hoa ở nhà anh, về phần rời làm cho em rời đi…..” Cô nhún nhún vai, “Em tới bây giờ cũng không có nghe qua nha.”
Hai tay cô nhẹ nhàng khoát lên vai anh, “Huống hồ, còn có một người đàn ông vì em mà không tiếc sinh mạng, em làm sao có thể buông tay.”
Tư Thánh Nam hài lòng tươi cười, anh dùng lực ôm cô vào lòng, “Văn Tĩnh, em làm sao có thể làm cho anh yêu em như vậy?”
“Công bằng mà! Vì em cũng yêu anh……ngô…..”
Môi của cô đột nhiên bị anh nhẹ nhàng hôn xuống, nụ hôn cuồng nhiệt này, thật ấm áp…. thật hạnh phúc…..và…… cũng thật lâu.
Chương 9
“Cái gì? Xem mắt? ” Kỹ Văn Tĩnh nhịn không được kêu nhỏ một tiếng, ánh mắt quái dị nhìn bạn trai của mình, “Anh nói là…..anh muốn đi xem mắt?”
Tư Thánh Nam ngồi ở trên sô pha tao nhã nói vòng vo qua lại, “Hôm qua ba mẹ phái người mời anh về nhà, rất tức giận phê bình anh một chút, nói anh vừa tùy hứng lại còn cố chấp, còn mắng anh bất hiếu, tóm lại hiện tại anh ở trong mắt bọn họ là thành nghịch tử tội không thể tha rồi.”
“Nói vậy quả thật là làm người ta đồng tình……” Suy nghĩ của cô vẫn còn quanh quẩn trong tin tức mới nghe được.
“Văn Tĩnh, thật ra em có hiểu anh không vậy? Trong công ty anh là một cá nhân tốt bụng, là một thủ trưởng dễ mến, trong cuộc sống là đối với bạn bè đầy đủ ng