Mọi người đều đã lục tụctrở về lớp. Nhưng mà tôi có dự cảm rất rõ: bão táp lập tức sẽ trở lại………………
“Ê, Sẻ con, cô ngẩnngười cũng không nên cản đường cản lối a!” Mông Thái Nhất khoan thai đến muộnkhông khách khí thưởng tôi một cái vỗ đầu
“A……………haha……………a…………..”
“Cô ngẩn người a!”
Tôi lén lút nhìn Kim ÁnhMinh một cái, hắn vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, gục đầu xuống bànngủ gật. Hi vọng không có việc gì, haha, sao tôi vẫn có cảm giác như đây là sựyên tĩnh cuối cùng trước cơn bão táp?
“Tôi thấy cô thật khờ!Quên đi! Tôi ngủ tiếp! Hôm nay buồn ngủ thế nào ấy” Mông Thái Nhất duỗilưng thật lâu vẻ mệt mỏi
“A…………………………….”
Tiếng kêu tê tâm liệtphổi của Mông Thái Nhất thảm thiết truyền vào tai tôi
“Tên [k'>hốn nào đãlàm?!!!!”
Mông Thái Nhất từ trênmông nhổ xuống mấy cái đinh mũ, có lẽ là rất đau, mặt hắn toàn bộ chuyển hồng,trên khóe mắt còn rướm lại mấy giọt nước mắt
“Tên [k'>hốn nào đãlàm!!! Ra đây cho tôi!!!”
Mông Thái Nhất gần nhưtức điên. Toàn bộ bạn học trong lớp không ai dám thở lớn tiếng
“Rốt cuộc là ai?!!!! Nếukhông ra đây , tôi sẽ khiến cho hắn chết thật khó coi!!!”
Tôi cơ hồ muốn tìm mộtcái hang động để núp, tôi không biết, cái gì cũng không biết…………..
“Ma Thu Thu! Là ai??”Mông Thái Nhất hung hung hăng hăng nhắm vào đầu tôi cho một chưởng. Thật may,đầu tôi còn giấu sau quyển sách, sách giúp tôi chắn đi một nữa lực của hắnnhưng tôi vẫn cảm thấy đau đến nhe răng
“Không biết……….khôngbiết………………..”
Tôi lại bắt đầu nói nănglộn xộn
“Không biết?!!!” MôngThái Nhất nổi trận lôi đình, mắt thấy sẽ phải nhận thêm một chưởng thứ hai ,tôi lắp bắp nói
“Vừa rồi…………vừarồi………….” Tôi đột nhiên nghĩ đến ngay cả mình cũng chưa từng nhìn thấy khôngphải sao? Tôi không nên khơi gợi lại sóng gió a “Vừa rồi…….. cái gì tôi cũngchưa từng nhìn qua”
“Kim Ánh Minh?! Là cậuphải không?” Mông Thái Nhất đột nhiên nghĩ tới điều gì, tay dừng lại ở khôngtrung. Phù………mạng nhỏ của tôi xem như được bảo vệ
Hắn buông tay tôi ra,ánh mắt hung thần ác sát trừng trừng nhìn vào Kim Ánh Minh đang ung dung tự tạingồi ở ghế
“Chuột chết! Làm cậu làmsao?!”
Kim Ánh Minh nhưng trướcvẫn không biểu lộ cảm xúc gì, sau đó lại thản nhiên mỉm cười, mỉmcười
“Mẹ nó! Tôi muốn giếtcậu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Mông Thái Nhất vừa nóixong liền hướng về Kim Ánh Minh đánh tới
Vào thời điểm cấp báchđó, khi tôi còn chưa kịp thấy rõ ràng tình huống, Mông Thái Nhất đã bị thầygiám thị hung hăng nhắc nhở, hẳn là đã có nữ sinh biết “thương hương tiết ngọc”kịp thời mật báo. Cùng với giọng thét như heo chọc tiết của Mông Thái Nhất,phòng học rốt cuộc cũng khôi phục lại sự yên lặng
Q.1 – Chương 4: Chương 04
Bên người Kim Ánh Minhlại vây quanh thật nhiều nữ sinh hỏi han ân cần, giống như hắn thật sự bịthương rất nghiêm trong, tuy nhiên, “người bị thương” hoàn toàn lại không lộ vẻgì, khuôn mặt trầm lặng như tự hỏi một vấn đề quan trọng
Đương nhiên, hai lần làmđồng lõa của tôi cũng sẽ không thể có ngày lành. Từ phòng giám thị, tôi bị lờinói thấm thía của thầy Trầm giáo huấn suốt bốn giờ! Thật ra, tôi cũng là ngườibị hại a! ! nhưng mà tôi phải vờ như mình là người câm điếc ăn hoàng liên (*)
“Bạn học Ma Thu Thu, emcó nhận thấy sai lầm của mình chưa?”
Ô ô ô ô………….tôi vội vàngliên tục không ngừng gất đầu
Thầy Trầm thấy bộ dạngthật đáng thương của tôi, cũng động lòng trắc ẩn, thở dài thật lớn
“Ai………….thật ra tôi cũngbiết, em ngồi gần 2 người bọn họ cũng rất vất cả………………”
Ô ô ô ô……….Thầy Trầmđúng là người thấy rõ mọi việc! Cuối cùng cũng biết nỗi khỗ “xoáy nướcBermunda” của tôi. Rốt cục, rốt cục tôi cũng đã đợi được cái ngày đỗi chỗ!
“Như vậy đi!” Thầy trầmnghĩ nghĩ
Như thế nào? Như thế nào?Đỗi chỗ ngồi ! Đổi chỗ ngồi!
“Em về viết 3000 chữkiểm điểm cho tôi, chuyện này chúng ta sẽ quên đi!”
A………………….
Hai mắt trắng dã, cằmnhư muốn rơi xuống đất
Sao có thể như vậy!!
Làm sao có thể, làm saocó thể……………………..
(*): Người câm điếc ănhoàng liên: Hoàng liên là một loại quả rất đắng, người câm điếc ăn phải hoàngliên cũng không thể lên tiếng phản ánh, ý câu này chỉ người có nỗi khổ tronglòng nhưng không thể nói được
“Xem kìa……………….là cô ta,thật không biết xấu hổ, diện mạo xấu xí như vậy còn dám quấn lấy Kim Ánh Minhvà Mông Thái Nhất”
Cả đêm viết kiểm điểm,mang theo 2 con mắt thâm quầng đi học, buổi sáng lại còn bị các bạn học chỉ trỏnói tới nói lui . Tất cả bạn học đều ngưỡng mộ hai vị ngồi gần tôi, một vị nghenói là xuất thân từ “tứ đại gia tộc” nổi tiếng của Hayakawa, một vị khác lại làđại thiếu gia thừa kế gia tộc hắc đạo (*hắc đạo: xã hội đen)
“Hi! Chào …………….buổisáng tốt lành………..ha ha……………..” Tôi một đầu đầy mồ hôi lạnh, run rẩy buông túixách xuống, ngồi vào chỗ của mình
Tôi cảm thấy ngay cả hítthở cũng khó khăn
May mắn cô đã ngay lậptức đến giải cứu tôi, nhưng suốt cả buổi sáng tôi luôn có cảm giác thân mìnhđang phải chịu một áp lực rất lớn
“Được rồi, buổi chiềuhôm nay như thường lệ sẽ được nghỉ,tôi hi vọng mọi người có thể nắm bắt thờigian học tập thật tốt” Cô Trầm vừa nói xong đã vội vàng rời khỏi lớp, có phảicô cũng muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này?
“Hắc hắc hắc hắc………………”
Một trận cười khiến lòngtôi xót xa bùi ngùi đột nhiên vang lên, tiếng cười kia giống như là từ Địa ngụctruyền tới. Lòng tôi kinh sợ dựng cả tóc gáy
Má ơi!!!!Quỷ!!!!
Chỉ thấy Mông Thái Nhấtmang theo gương mặt sưng phù giống hệt đầu heo, hai con ngươi trừng lớn dò xétKim Ánh Minh. Đôi mắt của hắn bị sưng nên trở thành một con mắt nhỏ một con mắtlớn, bên mắt trai còn bị bầm xanh một khối lớn! Má phải sưng phù còn cao hơn sovới má trái nhìn qua cứ như hắn đang ngâm một quả cam ở trong miệng! Khủng bốnhất là, hắn còn bày ra một khuôn mặt cực kì âm hiểm, nên kết quả càng thêmkhủng bố!
“Hắc hắc hắchắc…………….Kim Ánh Minh…………..Cậu dám đắc tội tôi! Nói cho cậu biết, cậu nhớ kĩcho tôi, tôi sẽ đem bản mặt xinh đẹp của cậu đánh thành mặt heo……………….”
“Đừng…………..”
Tôi cũng không biết đầumình có bị thần kinh không, cư nhiên ngay tại nơi sóng gào gió nổi như thế này,lại đi giơ tay , bật ra một chữ như vậy! Bạn học trong lớp cũng bị hànhđộng khó tin này của tôi làm cho sợ tới mức phải hít sâu vào một hơi
Ô ô ô ô……………….. lời nóinày của tôi cũng không thể thu hồi lại được!! Cái chữ này vừa ra khỏi miệng đãkhiến cho tôi lập tức liền hối hận. Muốn rút lại thì đã quá muộn rồi!
“Sẻ con! Cô bị thần kinha! Đừng cái gì mà đừng!”
Mông Thái Nhất cực kìkhó chịu cắt ngang lời tôi, hướng vào đầu tôi vỗ một cái
“Tôi tôi……….tôi…….” Đauquá, ôi! Đầu tôi
“Tôi tôi tôi, tôi cáiđầu cô, lần sau cô còn dám cắt lời tôi thì……………”
“Kim Ánh Minh!”
“Tôi nói rồi không đượcphép cắt lời tôi!” Mông Thái Nhất hung dữ quay đầu, nhìn thấy người tới lập tứcđã thay đổi sắc mặt, á