Y Đằng Ưu Nhi còn chưa rõ tình huống hiện tại thì Mã Ninh Tâm đã bày ra một bộ dáng rất biết thức thời, ôn nhu tươi cười rồi khom người thật thấp cúi chào Y Đằng Ưu Nhi. “Chị à, Ninh Tâm sau này phải nhờ chị chiếu cố nhiều cho ạ.”
Y Đằng Ưu Nhi cảm thấy rất kì lạ, “Cô rõ ràng lớn tuổi hơn tôi, tại sao lại gọi tôi là chị?”
“Không phải đâu, chị à. Người Trung Quốc chũng ta là dựa vào cấp bậc chứ không dựa vào tuổi tác. Tuy rằng chị nhỏ tuổi hơn em, nhưng chị là chính thất của Thiếu Hoài, cho dù em lớn tuổi hơn nhưng đến khi em gả vào Nhâm gia rồi thì vẫn chỉ là phận dưới, đương nhiên phải gọi chị một tiếng chị cả rồi.”
“Gả vào Nhâm gia?” Y Đằng Ưu Nhi không hiểu, “Nhâm gia chỉ có một mình Nhâm Thiếu Hoài là con trai, không có anh em nào cả, sao cô lại có thể gả vào Nhâm gia được.”
Tin tức cô sắp gả vào Nhâm gia làm vợ bé dư luận đã xôn xao khắp nơi, cô ta không thể không biết, Y Đằng Ưu Nhi rõ ràng là đang giả ngu.
Mã Ninh Tâm đương nhiên cũng biết chẳng có người phụ nữ nào lại đồng ý chia sẻ chồng mình với người khác, nhưng cô nhất định phải khiến cho Y Đằng Ưu Nhi thừa nhận sự tồn tại của cô, tuyệt đối không cho phép cô ta làm bộ như không có chuyện này!
“Chị à, tin tức Thiếu Hoài muốn lấy em làm vợ hai đã sớm công bố, tùy tiện mở ra bất kì một quyển tạp chí nào thì đều có tin này trên trang nhất. Tin tức đã được truyền ra hơn một tháng rồi, cả Đài Loan không ai không biết, chị đừng nói với em là chị vừa vặn chính là người duy nhất không biết đấy chứ?”
“Thiếu Hoài muốn lấy cô làm vợ hai?” Y Đằng Ưu Nhi khiếp sợ nói không nên lời.
“Tổng tài phu nhân, cô đừng tin lời cô ta.” Trợ lý Tiểu Mật lập tức lên tiếng an ủi Y Đằng Ưu Nhi, “Kia chỉ là tin đồn trên tạp chí bát quái thôi, ai mà chẳng biết mấy phóng viên bát quái này thích nhất là bịa đặt. Hơn nữa tổng tài từ đầu tới đuôi căn bản không thừa nhận chuyện này, phu nhân cô trăm ngàn không cần để ý đến cô ta.”
Y Đằng Ưu Nhi mặt mũi tái nhợt, chân gần như đứng không vững nữa. Tiểu Mật giải thích lại càng chứng tỏ thực sự có chuyện này, chẳng những không thể làm Y Đằng Ưu Nhi hết lo lắng mà ngược lại còn làm cô càng kinh hoàng hơn.
“Nhưng Thiếu Hoài cũng không hề phủ nhận,” Mã Ninh Tâm không chịu yếu thế phản bác lại.
Lòng Y Đằng Ưu Nhi trùng xuống, nhất thời cứ như bị tống vào hầm băng. Đứng thẳng lưng, cô trịnh trọng, cả người không chút nhúc nhích nói: “Không bao giờ, Y Đằng Ưu Nhi tôi tuyệt đối sẽ không cùng chung một chồng với người phụ nữ khác. Cho nên, xin cô đừng có gọi chị, chị gì đó nữa, tôi không nhận nổi.”
“Y Đằng Ưu Nhi……” Mã Ninh Tâm thẹn quá hoá giận, “Cô đừng có mà không biết xấu hổ, tôi gọi cô một tiếng chị là tôn trọng cô, tôi có vào được cửa Nhâm gia hay không tùy vào cô quyết định chắc? Một người đàn ông có cả tiền tài và quyền thế như Thiếu Hoài cô nghĩ cô có thể độc chiếm lâu dài được sao? Lúc trước, anh ấy có thể vì củng cố quan hệ hợp tác với tập đoàn Y Đằng mà cưới cô làm vợ thì bây giờ đương nhiên cũng sẽ vì kế hoạch hợp tác với tập đoàn Hoà Thái mà cưới Mã Ninh Tâm tôi làm vợ bé. Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn mà chấp nhận đi, đừng có mơ tưởng ngăn cản được, sẽ chỉ uổng phí sức lực thôi. Bởi vì việc này liên quan đến lợi ích làm ăn khổng lồ, cô có muốn cũng không cản nổi đâu.” Nói xong, Mã Ninh Tâm liền vênh váo tự đắc rời đi.
“Tổng tài phu nhân……”
Từng lời nói của Mã Ninh Tâm như đâm từng nhát dao vào trái tim Ưu Nhi, khơi lên nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng cô.
“Tôi không sao, cô đừng lo.” Y Đằng Ưu Nhi gắng gượng mỉm cười ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên liền nhìn thấy Dương Kính Nguyệt đang đứng ở cửa không biết đã đến từ khi nào. Y Đằng Ưu Nhi thở sâu một hơi, “Những gì Mã Ninh Tâm nói là sự thật sao?”
Dương Kính Nguyệt là thư kí của Nhâm Thiếu Hoài, tất nhiên sẽ biết rõ sự thật.
“Cái gì mà thật hay giả chứ!” Dương Kính Nguyệt quay về chỗ ngồi, khẩu khí có chút không kiên nhẫn, “Chuyện này chỉ cần mở bất kì một quyển tạp chí nào cũng có thể nhìn thấy được. Sự ái mộ của Mã Ninh Tâm với tổng tài ai tinh ý đều có thể nhận ra, lần trước khi đại biểu của tập đoàn Hoà Thái đến công ty bàn bạc về việc kí kết hợp tác chẳng phải cô cũng tận mắt nhìn thấy hay sao?”
Y Đằng Ưu Nhi như bị giáng một đòn nặng nề, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu, mơ hồ mờ mịt không biết đã đi ra như thế nào.
Nhìn Y Đằng Ưu Nhi lảo đảo đi vào thang máy, đáy mắt Dương Kính Nguyệt hiện lên một tia không đành lòng, cô có phải là đã hơi quá đáng không?
“Tổng tài phu nhân……” Tiểu Mật oán hận trừng mắt nhìn Dương Kính Nguyệt một cái, cầm điện thoại gọi thông báo cho lái xe đang nói chuyện phiếm trong phòng bảo vệ.
“Không ngờ đã lâu như vậy rồi mà giấc mộng phượng hoàng của em vẫn còn chưa tan.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Dương Kính Nguyệt như bị điện giật quay đầu lại, nhìn thấy Âu Sùng Viễn ánh mắt lạnh như băng, trong lòng cô đột nhiên co rụt lại.
“Anh……anh hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm?” Âu Sùng Viễn lạnh lùng nhìn Dương Kính Nguyệt đang cố gắng tự trấn định, “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy thì anh cũng không tin nổi. Dương Kính Nguyệt, em thực sự làm cho anh quá thất vọng.” Anh mở ra chiếc hộp bọc vải nhung nắm trong lòng bàn tay, lộ ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, “Tôi vốn tưởng rằng nửa năm qua hết thảy mọi thứ đã đủ để chúng ta nắm tay nhau đồng lòng bước vào lễ đường, không ngờ tất cả đều là tự tôi hoang tưởng.” Anh đóng chiếc hộp lại, không chút do dự xoay người rời khỏi đó thật nhanh.
Dương Kính Nguyệt thất bại ê chề đối mặt với ánh mặt đùa cợt của cô trợ lý, thẹn quá hoá giận hét lên: “Tôi đâu có nói dối.”
“Ai thèm để ý đến cô?” Cô trợ lý khinh thường hừ một tiếng, ngồi xuống tiếp tục làm công việc còn dang dở của mình.
Là chính anh đã nói sẽ chỉ yêu thương một mình mình cả đời, tại sao đột nhiên lại có thể thay đổi như vậy? Tại sao lại như vậy?
Đau quá, cả người đều đau, Y Đằng Ưu Nhi ngã lên giường cuộn người lại, trong lòng đau đớn như bị cào xé.
Cho đến giờ này khắc này, cô mới biết được, hoá ra cô đã yêu anh, hơn nữa còn là yêu rất sâu rất đậm.
Bây giờ mới phát hiện ra, liệu có phải là đã quá muộn rồi hay không?
Đáng giận! Đồ tồi! Đồ lừa đảo! Anh nói dối em, sao anh có thể thay lòng đổi dạ như vậy?
Không được! Cô đột nhiên ngồi bật dậy, cô nhất định phải đi tìm anh nói cho rõ ràng mọi chuyện!
Bịch một tiếng, cửa phòng ngủ bất ngờ mở ra, vừa nhìn thấy người bước vào, Y Đằng Ưu Nhi nhất thời lửa giận bốc lên, theo phản xạ định cầm đồng hồ báo thức lên ném về phía anh.
Nhâm Thiếu Hoài rất hiểu thế nào là tiên hạ thủ vi cường, thấy thế lập tức quát lớn một tiếng giữ chặt lấy cô.
“Hôm nay em ở công ty bị một con hồ ly tinh lừa rồi đúng không?” Anh vẻ mặt tức giận trừn