Về phần Đỗ Quân, quan hệ của hai người mấy năm này càng cứng ngắc hơn. Từ trường của hai người rõ ràng không hợp, Đỗ Quân chê cô con buôn, cô chê Đỗ Quân kiểu cách, hai người cơ hồ vừa mở miệng là sẽ cãi vã, trái lại mỗi bên sống một nơi có thể thoải mái hơn một chút. Mua nhà rồi anh ta muốn về thì về, không muốn thì ở lại trường đi.
Vương Lan cũng nói không rõ mình đối với cuộc hôn nhân này rốt cuộc có ý nghĩ gì, nhưng cô chỉ biết một điều đó chính là cô tuyệt đối không ly hôn, bằng không cô sẽ cảm thấy mình kiên trì nhiều năm như vậy quả thực giống như là một truyện cười.
Chương 88: Phiên Ngoại Năm
Sau khi nhà mới sắp xếp xong, Vương Lan đặc biệt trở về nhà một chuyến đón con trai qua. Con trai của Vương Lan năm nay đã tám tuổi , trẻ con tuổi đó ở nông thôn đã có thể làm không ít việc. Năm đó đứa nhỏ sinh ra mặc dù Đỗ Quân không có nhìn thấy đầu tiên, nhưng vẫn hết sức kịp thời lấy được tên gửi về, anh ta lấy tên cho con là Đỗ Duệ, cũng chính là ý nghĩa nhìn xa trông rộng.
Bé Đỗ Duệ từ nhỏ đã ở bên cạnh bà ngoại ông ngoại, mặc dù hai vị lão nhân đều rất thương cậu, nhưng dù sao cũng là kiếm sống ở dưới tay cậu mợ, cậu ta còn bé tí tí đã học được nhìn sắc mặt người khác từ lâu. Sau đó Vương Lan kiếm được tiền, hàng năm cũng gửi về nhà mẹ đẻ không ít tiền, anh trai chị dâu nhà mẹ cô đối với Đỗ Duệ cũng tốt hơn không ít. Nhưng tính tình Đỗ Duệ đã hình thành rồi, hiện tại mặc dù đối mặt với Vương Lan cũng là một bộ dáng cẩn thận từng li từng tí. Vương Lan thấy vậy lòng chua xót không thôi.
Cô thậm chí cảm thấy đau khổ lớn nhất của đời mình chỉ sợ cũng là đây. Cho dù là năm đó trong tay cô nắm cầm chín xu, một mình giãy dụa ở trong xó nhỏ của thành phố, cũng chưa từng làm cho cô đau khổ như thế. Vì vậy Vương Lan đặc biệt bỏ xuống hết thảy trong tay, thậm chí cố gắng nhân nhượng Đỗ Quân, một nhà ba người hòa thuận chơi khắp cả thành phố lớn này. Bây giờ, cô không cần tiền, chỉ là một người mẹ bị áy náy xâm chiếm, cô muốn cố gắng hết khả năng để bù đắp cho con trai.
Chơi suốt hơn nửa tháng, thái độ của Đỗ Duệ đối với Vương Lan cuối cùng cũng không cẩn thận từng li từng tí như trước nữa, thậm chí thấy thứ mình thích cũng sẽ thể hiện ra nguyện vọng muốn có, nếu trước kia người khác cho cái gì cậu ta sẽ lấy cái đó, tuyệt đối sẽ không mở miệng đòi trước.
Chờ Đỗ Duệ thích ứng cuộc sống trong thành phố tầm tầm rồi, Vương Lan liền dẫn cậu bé trở về nhà cũ nhà họ Đỗ. Đỗ Duệ lớn đến như vậy, còn chưa từng gặp ông nội, bà nội và các cô các chú, bất kể nói như thế nào, cũng phải để cho đứa nhỏ gặp một chút.
Nhà cũ nhà họ Đỗ ở khu lão thành của thành phố này, hồi Vương Lan mới đến còn có thể yêu thích ngõ như vậy, nhưng hiện tại đã hoàn toàn không để vào mắt rồi. Tiểu khu bọn họ ở là chỗ mới nhất, so sánh với nơi này không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Nhưng chỉ là phòng ốc không được Vương Lan để vào mắt như vậy, hai anh em khác nhà họ Đỗ vì tranh giành phòng khách đến gần như muốn đánh nhau vỡ đầu.
Bởi vì Đỗ Quân đã nói trước nguyên nhân về nhà thăm hỏi, người nhà họ Đỗ rất đông đủ. Anh trai và chị dâu, em trai, em dâu, cùng chị em gái của Đỗ Quân, lại thêm con cái của mỗi nhà, gian nhà vốn đã rất chật hẹp lại càng thêm chật chội.
Em gái của Đỗ Quân đối với Vương Lan không có sắc mặt tốt gì, có lẽ là nguyên nhân con út trong nhà, tính tình của cô ta không tốt, nhất là người đàn bà nhà quê như Vương Lan cô ta lại càng xem thường, hiện tại Vương Lan lăn lộn ra hình ra dạng, vậy mà đối với cô em chồng là cô ta đây không thèm che giấu sắc mặt, mỗi lần thấy Vương Lan cô ta đều phải nói đểu hai tiếng. Vừa thấy bọn họ đi vào liền âm dương quái khí nói: “Yo, tôi tưởng là ai cơ, đây không phải là người bận rộn nhà chúng ta sao?”
Vương Lan không phải là dễ chọc, nhưng hôm nay mang theo con, cô cũng không muốn gây lộn với cô em chồng, chỉ là nhàn nhạt liếc cô ta một cái rồi quay đầu về phía cha Đỗ mẹ Đỗ gọi một tiếng. Sau đó bảo Đỗ Duệ gọi ông nội bà nội.
Trừ em gái Đỗ Quân, thái độ của người khác đối với một nhà ba người bọn họ cũng không tệ lắm, va chạm những năm này bọn họ cũng đều biết Vương Lan là người không dễ chọc. Ngay cả mẹ Đỗ cũng không nhìn Vương Lan mắt không phải là mắt mũi không phải là mũi nữa, ngược lại đổi một bộ mặt tươi cười.
Lúc ăn trưa mẹ Đỗ nói với Vương Lan: “Tiểu Lan à, con xem Duệ Duệ cũng đã tới, mẹ và cha con có phải qua trông con cho con hay không, dù sao đứa nhỏ này vừa tới, cái gì cũng không quen thuộc, chúng ta…”
“Không cần đâu mẹ, tính độc lập của Duệ Duệ từ nhỏ đã tốt, hiện tại đều tự làm cơm. Chúng con sẽ chăm sóc tốt thằng bé.” Vương Lan từ chối không chừa lại chút đường lui nào. Cô cũng không cảm thấy mình có lỗi, cô vẫn luôn là người như vậy, anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng. Người khác đối xử với cô thế nào, cô sẽ đối xử với người khác như thế.
Vương Lan từ chối không chút do dự như vậy, trong lúc nhất thời mẹ Đỗ có chút không xuống đài được, ở trong lòng hung hăng mà mắng hai tiếng, bà ta kéo một nụ cười hết sức khiên cưỡng nói: “Như vậy à.”
Bữa cơm sau đó mọi người đã có chút ăn không viết vị rồi, chờ sau khi cơm nước xong xuôi Vương Lan cũng lười ở lại khó chịu nữa, dứt khoát dẫn con đi luôn. Đỗ Duệ mặc dù là cháu nội ruột, nhưng dù sao đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, chả khác người xa lạ nhiều lắm, cái gọi là máu mủ tình thân ở trong mắt người nhà họ Đỗ chỉ là chuyện cười mà thôi. Dù sao nếu quả thật thương đứa cháu trai này làm sao ông bà nội, chú, bác, các cô ngay cả một thứ cũng không nỡ cho đứa nhỏ, cho dù là cái kẹo đây.
Hai người đi ra cửa, Đỗ Quân bèn nói: “Lan Lan, em có thể sau này về nhà không dùng thái độ như thế hay không?” Mỗi lần về nhà đều như đánh giặc, chính Đỗ Quân cơ hồ cũng không muốn trở lại. Nhưng anh ta cũng không thể nói cha mẹ mình, chỉ có thể nói Vương Lan thôi.
Vương Lan dắt bàn tay nhỏ bé của Đỗ Duệ, cười như không cười nói: “Vậy anh muốn để cho em dùng loại thái độ nào đối đãi bọn họ?” Nói xong cũng không đợi Đỗ Quân trả lời, trực tiếp dắt con đi luôn.
Hai năm sau việc làm ăn của Vương Lan càng lớn hơn nữa, sau đó cô lại đầu tư liên tiếp mấy lần bất động sản, lợi nhuận cũng không tệ. Dĩ nhiên trong thời gian này sự trợ giúp của Vương Nam đối với cô cũng không nhỏ. Nói tới giữa hai người thật là có chút duyên phận, hai người là đồng hương, có điều Vương Nam khá hơn Vương Lan một chút, điều kiện gia đình anh ta rất tốt, đi tới thành phố này cũng chỉ là bởi vì công việc cần. Có điều vận mệnh của anh ta cũng rất nhấp nhô, vợ anh ta mất sớm, chỉ để lại một cô con gái, một người đàn ông như anh ta vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi nấng con hết sức cực khổ, có điều mấy năm này cuối cùng cũng phất lên. Vì vậy nhìn thấy một người phụ nữ như Vương L