Chỉ có thể là yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Chỉ có thể là yêu (xem 2720)

Chỉ có thể là yêu

mỉm cười ngạc nhiên:


– Sao nửa đêm rồi còn xuống thăm anh thế?


– Không dám đâu.- Cô đáp bằng thái độ nhã nhặn mặc dù cô chẳng ưa gì cái kiểu rào đón con gái của anh ta.- Bán cho em ít bông băng, thuốc sát trùng với thuốc bôi vết thương ngoài da đi.


– Ai bị làm sao à?


– Bạn em bị ngã xe.- Cô đáp gọn lỏn.


– Bạn nào? Bạn trai à?


– Vớ vẩn… Thôi lấy cho em nhanh nhanh đi.


– Thì chỉ có bạn trai em em mới lo lắng như thế chứ, đúng không?


– Không có. Là đứa bạn vừa chở em về nhà. Đi đến đầu ngõ thì gặp mấy thằng cầm dao kiếm, nó sợ quá, tránh nên bị ngã xe, đang ở trên phòng em.- Thảo Nhi cuối cùng cũng tìm được ra một cái cớ để bịt miệng anh ta lại. Tối nay không cần nghe anh ta nói thêm gì nữa thì cô cũng đủ đau đầu rồi.


Thảo Nhi lên đến phòng, khóa cửa nẻo thật kĩ rồi mới bật đèn, anh chàng kia vẫn nằm nguyên tư thế như lúc đầu. Loay hoay mãi cô mới cởi được cái áo phông vàng nhạt đã rách tả tơi vì xô xát và cố không động vào những vết thương trên người anh ta. Cảm giác đầu tiên của cô là kinh hoàng và tự nhiên cô ứa nước mắt khi nhìn vào những vết thương cả cũ cả mới trên người anh ta. Tại sao con người lại có thể đối xử với nhau tàn độc như thế? Tại sao những người như con người đang nằm đây lại chẳng biết quý trọng cơ thể mà bố mẹ đã cho như thế? Cô cảm thấy ghê sợ và căm ghét anh ta kinh khủng.


Cồn chạm đến đâu là những vết máu sạch đến đấy, có những lúc cô thấy cơ thể đó giật nhẹ khi cô vô tình chạm vào vết chém trên lưng anh ta, nhưng tuyệt nhiên không hề tỉnh giấc. Những vết chém đều ngắn và nông nên chỉ cần bôi thuốc và băng bó là khỏi. Đến khi trên người anh ta không còn vết máu nào và những vết thương được băng bó lại cẩn thận, cô mới thở phào nhẹ nhõm.


Bây giờ, nhìn anh ta, cô lại đỏ mặt. Gương mặt của gã thanh niên này đẹp, với những nét cân đối và hài hòa, phải nói một cách thẳng thắn là cô chưa gặp một chàng trai nào đẹp như anh ta. Đó không phải là vẻ đẹp có chút nữ tính của các anh chàng diễn viên hay ca sĩ hiện nay, mà là một vẻ nam tính, rất ngông, hơi bướng và có chiều hà khắc. Nhìn anh ta nằm đó không ai dám nghĩ rằng anh ta vừa mới bị một đám giang hồ đuổi chém, nó mới bình yên và đáng ghen tị làm sao.


Trong túi quần anh ta có một chiếc ví da, bên trong có chứng minh thư, bằng lái xe, hai tấm ảnh của hai cô gái khác nhau, một thẻ tín dụng và tiền mặt. Giấy tờ trong ví đều đề tên Vũ Nam Phong. Trong ảnh trông anh ta hiền và thư sinh hơn hẳn. Anh ta hơn cô bảy tuổi, sống ở Hà Nội. Như vậy là chẳng có cách nào liên lạc được với người thân của anh ta rồi. Cô nhìn hai tấm ảnh nữ sinh ở trong ví anh ta, thở dài lẩm bẩm:


– Chắc hai người sẽ đau lòng lắm khi thấy anh ta thế này?


Đặt cái ví lên đầu giường, cạnh anh ta, cô đi tắm. Nước lạnh làm Thảo Nhi phần nào cảm thấy thư giãn hẳn. Quyết định ngó qua người bị thương trước khi đi ngủ, cô giật mình khi thấy sắc mặt và hơi thở của anh ta có gì đó không ổn. Hơi thở nóng và đầy mùi rượu, hóa ra vì uống rượu nên anh ta mới thành ra thế này. Thảo Nhi lắc đầu ngao ngán và đưa tay lên trán anh ta, cả vầng trán nóng như hòn than. Cô vội ra tủ lạnh lấy đá và dùng khăn chườm lên trán anh ta để hạ sốt, sáng ra rồi tính sau.


Nam Phong mê man suốt đêm, có lúc sốt cao anh nói nhảm và gọi tên một ai đó nhưng Thảo Nhi, trong giấc ngủ chập chờn, cũng chẳng muốn nghe xem đó là tên ai. Cô ngủ gục bên giường anh ta nằm đến tận sáng. Đến sáng, Nam Phong quả nhiên đã hạ sốt. Cô để lại giấy nhắn và khóa cửa đi làm.


***


Anh thấy mình đang đứng trên một cánh đồng hoa lớn, nơi này thật quen. Hoa thạch thảo tím trải dài bát ngát, nó làm anh cô đơn đến vô cùng. Linh đứng đó, nhìn anh cười. Anh chạy đến bên cô. Rồi cô mỉm cười, biến thành một cánh hoa trắng, bay lên trời cao. Anh ào đến cố bắt lấy cánh hoa mong manh ấy, nhưng nó đã theo gió bay cao lắm rồi. Anh ngước nhìn theo cánh hoa mãi, rồi đất dưới chân vỡ vụn ra, và anh cứ rơi mãi xuống cái vực sâu đó.


Hải Long choàng tỉnh giấc, mồ hôi toát ra ướt đầm người. Ngơ ngác, anh nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng lạ lắm, rồi anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra với mình hồi đêm qua.


Trong đời, Hải Long đã trải qua rất nhiều giây phút nguy hiểm nhưng đêm qua là lần đầu tiên anh thất thế. Anh đến Sky một mình, gã phục vụ mới ở quầy bar đã đưa cho anh một thứ rượu gì đó mà chỉ sau một ngụm, anh thấy toàn thân bủn rủn. Linh cảm có điềm không lành, anh đã điện cho thằng Vinh đến đón về. Nó chở anh về đến đầu cầu vượt Ngã tư Sở thì bị một bọn du côn đuổi theo. Một nhát chém sượt qua lưng anh. Sau đó Vinh bị bốn chiếc xe máy ép tay lái nên cả hai ngã ra, cả bọn lưu manh xông đến. Giữa cái lằn ranh mong manh ấy, anh chống trả lại chúng yếu ớt rồi chạy xuống hầm đường bộ. Anh đã lên một lối nào đó, chạy vào một cái ngõ nào đó mà trong cơn bấn loạn anh cũng không nhớ rõ. Một cái cầu thang tối hun hút, một người đã cố gọi cấp cứu cho anh nhưng đã bị anh gạt đi. Sau đó thế nào anh cũng không nhớ nổi.


Nghĩ đến đây, Long loạng choạng bước xuống giường. Cổ anh khô khốc, bụng thì đau thắt lại, những vết thương trên người đã được băng lại, và điều kì lạ là chúng không hề làm anh cảm thấy đau. Anh tiến đến chỗ cắm đèn ngủ và lần bật công tắc điện. Ánh sáng đèn điện khiến anh phải nheo mắt một lúc. Anh đang đứng cạnh một cái bàn học và nhìn xung quanh, hình như không có ai ở nhà. Anh nhìn xuống bàn, một tờ giấy nhớ dán trên ví của anh: “Nếu anh tỉnh dậy trước khi tôi về thì cứ mở nồi cơm điện, lấy cháo ăn. Ăn xong thì uống hai viên thuốc tôi đặt trên bàn. Chiều tôi về tôi sẽ đưa anh về nhà.” Đến bây giờ anh mới cảm nhận được cơn đói, lâu lắm rồi mới có cảm giác này. Mùi cháo thịt tía tô càng làm anh cồn cào khó chịu hơn. Anh đậy nắp nồi cơm điện lại và đi quanh căn phòng xem xét.


Một căn phòng nhỏ, so với anh, nhiều đồ nhưng nói chung khá gọn. Có vẻ như đây là một phòng trọ, toàn là đồ của con gái. Anh mở cửa bước ra ban công, có một chậu xương rồng treo trên cao. Cạnh ban công có một cánh cửa khác, anh đẩy cánh cửa đó. Nó dẫn sang nhà vệ sinh và nhà bếp. Thì ra đây là một căn hộ tập thể cũ, trông cách sống của những người ở đây có vẻ tạm bợ.


Không ngó ngàng đến bát cháo thơm nức trong nồi, anh nuốt hai viên thuốc và tìm điện thoại, nhưng hình như nó đã bị rơi ở ngoài đường đêm hôm qua rồi. Anh cảm thấy chóng mặt kinh khủng, rồi anh ngã vật xuống giường và chẳng biết gì nữa.


Long tỉnh dậy lần thứ hai thì thấy một người đang ngồi cạnh mình. Một cô gái trẻ đang nhìn anh chằm chặp, mặt tái đi và có vẻ khiếp đảm. Thấy anh mở mắt ra, cô ta đứng phắt dậy mắng như tát vào mặt:


– Anh muốn chết hay sao mà không ăn đã uống thuốc rồi hả?


Nếu Long biết Thảo Nhi đã hoảng hốt thế nào khi thấy anh nằm nửa người trên giường, nửa người dưới đất, mặt tái mét và miệng sàu bọt thì anh sẽ hiểu tại sao cô lại giận dữ như vậy. Nhìn bát cháo còn nguyên trong nồi và hai viên thuốc đã không còn, cộ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

Tha Cho Em Được Không?

Goblin - Tôi muốn làm tân nương của yêu tinh

Nhân tình trêu tức: “Chị làm thế nào chứ anh nhà ngày nào cũng đến đây đòi 5 nháy tôi mệt lắm” rồi cố tình rên thật to nhưng 30 phút sau đã phải hối hận tột cùng

Cầm 700 triệu đồng thử lòng con dâu trước khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ chồng được một phen kinh ngạc