Không muốn để Thiên Tân chết!
Không muốn dùng trái tim người sống!
Không muốn dùng phương pháp một mạng đổi một mạng này!
Nhưng là, cô chỉ có thể ở giữa hai người này chọn một, là chọn để cho Thiên Tân chết, hay là lựa chọn để cho người vô tội chết?
“Tôi nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ. . . . . .” Cô nhìn trần nhà, khẽ nhẹ giọng rù rì, mà nước mắt đột nhiên chảy xuống, hết giọt này đến giọt khác. . . . . .
. . . . . .
20′ sau
Mặc Tử Hàn thân thể hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn một cái tay đẩy vách tường, cúi đầu thở dài thật sâu.
Thiếu chút nữa liền không khống chếđược mình, thiếu chút nữa là muốn cô, nhưng là cho dù hắn bắt đầu từ bây giờ không đụng vào cô, nhưng là vài ngày sau khi xuất viện, hắn cơ hồ ngày ngày phát sinh quan hệ cùng cô, hơn nữa không có bất kỳ biện pháp an toàn nào, nếu cô ấy đã mang thai thì làm sao bây giờ? Nếu trong bụng cô ấy đã có một sinh mạng nhỏ thì làm sao bây giờ? Không được. . . . . . Hắn phải tìm thời gian đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, nhưng là mới chỉ là ngắn ngủn mấy ngày, có thể kiểm tra được không?
“Ai. . . . . .” Hắn lại một lần nữa than thở, bỗng nhiên lại nghĩ đến Tử Thất Thất còn ở trong phòng.
Hắn bối rối vội vàng tắt vòi hoa sen, sau đó mặc áo ngủ đã bị thấm ướt ra mở cửa phòng tắm.
“Phần phật ——” cửa phòng tắm bị hắn đột nhiên kéo ra, mà bên trong phòng. . . . . . không còn một bóng người.
Cô ấy đi rồi?
CHƯƠNG 237: CÔ ẤY LÀ MẶT TRỜI, MÀ CÔ ẤY LÀ MẶT TRĂNG
Mặc Tử Hàn nhìn căn phòng trống rỗng , chân mày thật sâu nhíu lên, khuôn mặt lạnh như băng , cũng lộ ra đau đớn.
Có lúc hắn cũng nghĩ , nếu như cứu Thiên Tân sẽ phải mất Tử Thất Thất , như vậy hắn khư khư cố chấp như vậy sao? Mà có lúc hắn cũng tự hỏi lòng mình , rốt cuộc là Thiên Tân quan trọng hay Tử Thất Thất quan trọng? Nhưng tất cả đáp án đều là trầm mặc. . . . . . Hắn không cách nào làm đưa ra quyết định , hắn không muốn bỏ qua bất kỳ bên nào.
Hắn muốn nắm chặt hai mẹ con , nhưng hai người bọn họ giống như là đồng hồ cát vậy , bên này càng ngày càng nhiều , bên kia sẽ càng ngày càng ít , mà sau khi lật ngược lại , bên này càng ngày càng ít, bên kia là càng ngày càng nhiều, vĩnh viễn cũng như vậy trôi qua, sẽ không tìm được thăng bằng.
Chân hắn từ từ đi đến bên giường , nhìn ra trải giường Tử Thất Thất mới vừa nằm qua , nhìn ra trải giường bị cô ấy ép tới xốc xếch , khóe miệng không khỏi khổ sở khẽ cười một tiếng , sau đó hai mắt hẹp dài nhìn tủ thuốc đặt ở bên giường , giống như hôm đó tỉnh lại một dạng , có dán một tờ giấy tiện lợi , viết mấy chữ xinh đẹp ở phía trên :
“Tự chăm sóc thật tốt mình , không để cho tay thấm nước, không làm cho mình quá mệt mỏi, sớm một chút nghỉ ngơi đi , ngủ ngon!”
“A. . . . . .” Hắn nhẹ giọng cười , ngón tay vuốt ve mấy chữ ấm áp , sau đó đưa tay phải của mình ra , nhìn băng gạc mà Tử Thất Thất băng bó cho hắn , may mắn thời điểm hắn rửa nước lạnh có chú ý một chút , vẫn chưa để cho nước thấm ướt băng gạc , bằng không ngày mai bị cô nhìn thấy , nhất định sẽ thao thao không dứt , nhưng là rất kỳ quái , mặc dù lúc nghe cô càu nhàu sẽ cảm thấy rất phiền , nhưng mà trong nội tâm lại cảm thấy khoái trá, có cảm giác sảng khoái.
Chẳng lẽ hắn cuồng ngược đãi sao?
“Đông, đông, đông!”
Cửa phòng đột ngột gõ vang , cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn , đồng thời cũng cắt đứt nụ cười của hắn .
Đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn cửa phòng.
Tiết tấu gõ cửa cảm giác có chút quái dị , mỗi khi gõ một cái thì trung gian cũng sẽ có một đoạn quỷ dị dừng lại.
Sẽ là ai?
Hắn cau mày, lạnh giọng mà nói, “Vào!”
Thanh âm rơi xuống, bên trong phòng yên tĩnh hai giây, sau đó cửa phòng mới chậm rãi mở ra.
“Rắc rắc!”
Phương Lam xuất hiện ở cửa, mặt đầy nghề nghiệp mỉm cười , hai mắt thẳng tắp nhìn hắn, làm cho người ta đoán không ra thần vận.
Là cô?
Mặc Tử Hàn kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới hắn còn chưa có ra mặt tìm cô , cô đã tự động đưa tới cửa ? Tuy nhiên xem tư thế của cô , người đến phải là không có ý tốt chứ?
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Hắn hỏi.
“Không có!” Phương Lam trả lời.
“Vậy cô tới phòng tôi làm gì?” Hắn nghi ngờ.
“Bởi vì tôi biết anh có chuyện tìm tôi , cho nên tôi đã tự động đến , miễn cho anh phải tránh né Thiên Tân , lại tránh Tử Thất Thất , cũng không phải lãng phí tâm tư suy nghĩ biện pháp , tạo cho chúng tôi có cơ hội một mình!” Phương Lam mỉm cười nói xong , nói ra toàn bộ lời trong lòng hắn , đuôi lông mày hơi nhích lên một chút , khiêu khích hắn.
Mặc Tử Hàn lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô , thế nhưng hoàn toàn nhìn không thấu tâm tư của người phụ nữ này , càng không nghĩ ra ý đồ của cô , chẳng lẽ là cô đã nghĩ thông suốt , cũng không muốn Thiên Tân chết , cho nên định đem người thích hợp đó nói cho hắn biết? Hay là. . . . . . Còn có ý đồ gì khác ?
“A. . . . . .” Hắn đột nhiên nhẹ giọng cười một tiếng , lúc này không muốn cô đoán được nghi ngờ trong lòng của hắn , sau đó từ từ nói “Cô đã biết tôi nhất định sẽ tìm cô , cô đã tự động tìm tới đây , như vậy cô cứ nói đi, nói lời cô muốn nói!”
Phương Lam nghe hắn giảo hoạt nói , trên môi nụ cười hơi mở rộng , mang theo một tia quỷ dị.
“Được , anh người nhanh lời nhanh như vậy , tôi cũng vậy không vòng vo với anh nữa , tôi tới đây chính là muốn nói cho anh biết , tôi tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối. . . . . .” Cô một lần lại một lần nữa nhắc lại , lần thứ hai so với lần thứ nhất kiên định hơn ” Tôi sẽ không nói cho anh biết người thích hợp cùng Thiên Tân làm phẫu thuật đổi tim là ai , nếu có bản lĩnh , anh tự mình đi tìm!”
Hai mắt Mặc Tử Hàn trong nháy mắt lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
“Cô thực sự không chịu nói cho tôi biết?” Hắn xác định hỏi.
“Không sai!” Phương Lam trả lời.
“Chẳng lẽ cô không sợ tôi giết chết cô?” Hắn uy hiếp.
“Anh sẽ không giết tôi ! Anh cũng không dám giết tôi ! Bởi vì chỉ cần anh giết tôi , bây giờ anh sẽ mất đi tất cả , bao gồm Tử Thất Thất , Thiên Tân , bao gồm vị trí thủ lĩnh hắc đạo!” Cô khẳng định , mỗi câu nói đều tựa như một lưỡi dao sắc bén , uy hiếp hắn, đe dọa hắn.
Mặc Tử Hàn tà ác nhìn cô chằm chằm , vào giờ phút này hắn rất muốn giết người phụ nữ khoác lác vô liêm sỉ này , nhưng cô nói rất đúng , hắn không thể giết cô , bởi vì hắn còn phải hỏi ra vị trí của người thích hợp đó , mà hắn cũng thật không dám giết cô , vì một khi giết cô , Tử Thất Thất cùng Thiên Tân sẽ hận hắn rời bỏ hắn , mà Mặc Thâm Dạ cũng sẽ vì cái chết của cô mà tức giận , sẽ bắt đầu cùng hắn đối đầu , mà tất cả của hắn đều sẽ biến