Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) (xem 4550)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

ên bị nhốt trong biệt thự xa hoa, giống như là một con chim nhỏ bị bẻ gãy cánh, chỉ có thể trơ mắt nhìn bầu trời xanh bao la, cho dù mặt đất xinh đẹp, nó cũng vẫn hướng tới cuộc sống bay lượn trước kia.


“Ai…..” Cô thở dài, ngửa đầu nhìn bầu trời bao la vô biên vô hạn.


“Hỏa Diễm!” Cô đột nhiên mở miệng.


“Vâng, phu nhân!” Hỏa Diễm vẫn đứng ở một bên lập tức khom lưng lên tiếng trả lời.


“Thiên Tân đâu?” Cô hỏi.


“Tiểu thiếu gia đang trong thư phòng lầu ba học!”


“Học?” Tử Thất Thất nghi hoặc.


“Vâng, đây là điện hạ phân phó, tiểu thiếu gia bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày đều phải học, chương trình học giống với ở trường học, một ngày bảy tiết, buổi sáng bốn tiết, buổi chiều ba tiết, mỗi tiết 40′. Hơn nữa điện hạ cũng vì tiểu thiếu gia mà mời các thầy cô giáo các khoa, theo thời gian biểu, tiểu thiếu gia hiện đang có lớp ngữ văn, đại khái 20′ sau tan học!” Hỏa Diễm trả lời cặn kẽ.


Tử Thất Thất sau khi nghe xong có chút kinh ngạc.


Thì ra là anh ta không đơn thuần quan tâm chăm sóc cẩn thận cho cô, đối với con trai cũng quan tâm cẩn thận như vậy, từ phương diện này mà nói anh ta coi như là một người cha tốt, nhưng… Từ phương diện nào đó mà nói anh ta cũng không phải một người chồng tốt.


“Không biết điện hạ của anh có nói cho anh biết, tôi có thể đi ra ngoài một chút hay không?” Cô đột nhiên lại hỏi.


Trên mặt Hỏa Diễm lộ ra vẻ khó xử, nhưng vẫn máy móc trả lời cô, “Xin lỗi phu nhân, điện hạ đã phân phó, cô có thể đi lại chung quanh biệt thư, nhưng tuyệt đối không thể ra khỏi cửa biệt thự!”


“Ý chính là…. Tôi không thể ra ngoài?” “Vâng!” Hỏa Diễm trả lời.


“Được! Không đi cũng không sao, nhưng anh có thể đừng đứng bên cạnh tôi được chứ? Ít nhất…. Tôi hi vọng anh có thể đi xa một chút, tôi muốn yên lặng … được không?” Vẫn bị người giám sát bên cạnh như vậy khiến cô có cảm giác đang trần truồng đứng trên đường cái cho người ta nhìn, với lại không có lúc nào là không có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô ở khoảng cách gần khiến toàn thân trên dưới đều vô cùng khó chịu.


Hỏa Diễm nghe được lời cô, lập tức cúi đầu, sảng khoái trả lời, “Vâng!”


Nói xong, anh ta lui về phía sau, đứng ở cách cô 20m.


Tử Thất Thất quay đầu nhìn vị trí anh ta dừng lại, lại thở dài lần nữa, bất đắc dĩ quay đầu lại, lông mày xinh đẹp chau lên.


Cuộc sống từ nay về sau của cô đều phải như vậy sao? Bị người khác giam hãm,bị người khác giám thị, cô không chỉ là một con chim bị bẻ gãy cánh, hơn nữa còn là cá chậu chim lồng, càng giống một con ếch trong giếng, chỉ có thể nhìn lên miệng giếng lớn để nhìn bầu trời bao la.


“Ai…..” Tiếng thở dài không ngừng, phiền muộn cầm bình trà lên rót cho mình một chén Hồng Trà, sau đó cầm chén nhỏ, nhẹ nhàng uống.


Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng mùi hoa vẫn phiêu tán, ánh mặt trời chiếu sáng, gió thổi, nhưng đột nhiên…. Một giọng nam đột ngột truyền vào tai cô.


“Ô ô ô ô…. Đây thật đúng là có duyên ngàn dặm lại gặp nhau, vô duyên đối diện bất tương phùng, cái gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xử, thật không uổng công… Chúng ta lại gặp mặt, Công Chúa Điện Hạ mỹ lệ của tôi!”


Công Chúa Điện Hạ?


Tử Thất Thất kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn một người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng, quần tây màu trắng đi tới chỗ cô, mà khi anh ta ngồi đối diện cô, hai tay tùy ý đặt lên bàn, khóe miệng nhếch lên, còn dùng cặp mắt đào hoa nhìn cô mỉm cười, cô không nén nổi cảm thán: đây chính là anh chàng nhà giàu trong truyền thuyết? Thật đúng là một bộ phong lưu diệu nhãn đoạt mục (rực rỡ lóa mắt).


“Anh là ai?” Cô nghi hoặc hỏi.


“Sao vậy? Không nhớ tôi sao?” Anh hỏi ngược lại.


Đôi mắt Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt bất cần đời của anh ta, một đôi mắt hẹp dài, ánh mắt sắc bén, cái mũi cao thẳng, đôi môi bạc tình, còn có cái tai gây họa dễ thấy, vừa nhìn chính là một bộ dáng đào hoa, hơn nữa anh ta có thể tự do đi lại trong biệt thự, còn dám gan lớn đến gần cô, xem ra. Anh ta không phải là người bình thường. Nhưng…..


“Tôi không biết!” Cô kiên định trả lời.


CHƯƠNG 154: ANH TRAI MẶC TỬ HÀN…MẶC THÂM DẠ!!!


Bốn chữ đơn giản lại đập tan trái tim mong đợi của người nào đó.


“Em thật sự không nhớ tôi sao?” Anh xác định hỏi.


“Không nhớ!” Tử Thất Thất lắc đầu.


“Ai……” Người nào đó thở dài, vẻ mặt thất vọng. Ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày đều mong đợi có thể gặp lại cô ấy một lần nữa, nhưng mà thật vất vả vô tình gặp gỡ, cô ấy lại hoàn toàn không nhớ anh là ai.


Thật sự là thương tâm nha…..


Bỗng nhiên!


Anh đứng dậy, thân cao mét tám, đứng vững trước mặt cô.


Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh ta, nhìn đôi mắt anh ta đang nghiêm túc nhìn cô, nhìn anh ta đi vòng sang bên phải cô, sau đó đột nhiên quỳ một chân xuống?


“Anh làm gì vậy?” Tử Thất Thất bị hù dọa lui về sau, cả cái ghế dưới mông cũng di động.


Bỗng nhiên, Hỏa Diễm nhanh chóng chạy đến cạnh cô, anh ta cũng không có lập tức động thủ, mà cung kính khom lưng với người đàn ông kia, bối rối nói, “Đại thiếu gia, điện hạ đã phân phó, không cho phép bất cứ ai chạm vào phu nhân, vậy nên xin anh…..” Anh ta muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.


Đại thiếu gia?


Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh ta.


Anh ta là đại thiếu gia? Người trưởng thành như vậy, hẳn không phải là con trai Mặc Tử Hàn, vậy thì…. Chẳng lẽ là anh trai của hắn?


Mặc Tử Hàn cũng có anh trai?


Tầm mắt Mặc Thâm Dạ khẽ nhìn sang khuôn mặt khẩn trương của Hỏa Diễm, hoàn toàn không đếm xỉa tới anh ta, thu hồi tầm mắt, sau đó đưa tay phải ra sau lưng, mà lúc vươn ra lại giống như làm ảo thuật, trong tay cầm một chiếc giày cao gót màu trắng, dùng tay trái của mình nhẹ nhàng cầm lấy chân trái của Tử Thất Thất, đem giày cao gót đi lên chân cô, tựa như trong truyện cổ tích, hoàng tử tìm được cô bé lọ lem, giầy đi trên chân Tử Thất Thất vừa vặn không lớn không nhỏ.


Hỏa Diễm đứng ở một bên nhíu mày thật chặt, trong lòng chỉ có bốn chữ “đại sự không ổn” này.


Mặc Thâm Dạ mỉm cười nhìn giày cao gót màu trắng trên chân cô, sau đó ngẩng đầu cười nói, “Bây giờ không phải đã nhớ tôi là ai rồi sao?”


Tử Thất Thất trừng lớn hai mắt nhìn giày cao gót trên chân mình.


Chiếc giày này nhìn thật quen mắt, hình như là cô từng đi, mà chiếc giày quý giá này chỉ có lúc tham gia yến tiệc với Bách Hiên từng đi, cẩn thận ngẫm lại cô đích xác đã mất một chiếc, lẽ nào anh ta……anh ta là…..


“Là anh?” Cô kinh ngạc mở miệng, cuối cùng nhớ ra anh ta.


Anh ta chính là người đàn ông lúc ở cửa biệt thự yến tiệc lần tr

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cả nhà náo loạn khi mẹ chồng phát hiện ra bí mật kinh hoàng bên trong cái bụng bầu 10 tháng của cô con dâu ngoan hiền

Cô Dâu Quỷ

Vì dấu vết này mà đứa con sơ sinh của tôi đã bị bố ghẻ lạnh ngay khi chào đời

Cặp đôi băng tuyết

Truyện Chuyện tình New York