Cô ấy chính là người như vậy sao?
Bất quá….. Anh chính là thích cô ngốc, thích cô thẳng thắng, thích cô kiên cường, thích cô quật cường, thích cô thiện lương, thích cô dã man, thích mọi thức của cô…..
“Thất Thất, em đã nói nhiều như vậy, không bằng để anh nói thế nào?” Anh bỗng nhiên mở miệng.
“Được, anh nói đi!” Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh, chăm chú lắng nghe.
Hai mắt Bách Hiên bỗng nhiên trở nên chăm chú, nhưng đôi môi mím chặt, chần chờ thật lâu, mới từ từ mở ra, nói, “Nếu….. Anh nói là nếu….. Nếu anh cùng nữ nhân khác kết hôn, em sẽ như thế nào?”
Kết hôn? Tử Thất Thất có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Khóe miệng gợi lên nụ cười thản nhiên, cô nói, “Em sẽ chúc phúc cho hai người!”
“Này…. Chỉ có chúc phúc?” Anh si ngốc hỏi.
“……” Tử Thất Thất bỗng nhiên trầm mặc.
Bách Hiên nhìn cô, đợi cô lại mở miệng lần nữa, nhưng một giây trôi qua, môi cô vẫn như cũ.
Trái tim…. Không tự giác bắt đầu co rút đau đớn.
Đôi môi lại một lần nữa chậm chạp mở ra, nói, “Nếu anh lấy một nữ nhân khác, em có điểm nào thương tâm hay không? Có thể ghen tị hay không? Có thể hối hận hay không? Em sẽ có cảm giác như thế nào? Nói cho anh biết….. Có thể không?”
Tử Thất Thất nhìn ánh mắt tràn đầy yêu thương kia, tầm mắt không tự chủ né tránh, hơi hơi cúi đầu.
Cô sẽ có cảm giác như thế?
Cô giống như trước hỏi mình, hỏi trái tim trong thân thể mình, nhưng câu trả lời….. Cô không dám nói.
“Thất Thất….. Em nói a……” Bách Hiên nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt vừa di dời đó của cô, giống như một cao dao hung hăng đâm vào tim anh.
“Em thật sự…. Ngay cả một chút cảm giác cũng không có sao? Một chút mà thôi….. Một chút xíu…… Cho dù là một chút xíu trong một chút xíu…… Cũng không có sao?” Anh không ngừng hỏi tới.
“…….” Tử Thất Thất vẫn trầm mặc như cũ, đầu càng cúi thấp, không dám trả lời vấn đề của anh.
“Tử Thất Thất!”
Bách Hiên đột nhiên đứng lên, vươn hai tay, cách bàn ăn nắm lấy hai vai cô, đồng thời dùng lực, bắt cô nhìn vào anh.
Tử Thất Thất khiếp sợ, trừng lớn hai mắt nhìn hai mắt anh.
Bách Hiên bỗng nhiên cười, gợi lên khóe miệng, lộ ra biểu tình dịu dàng nhất, ôn tình như nước nói, “Em có một chút cảm giác…… Có đúng hay không?”
“Em…….” Tử Thất Thất rốt cục mở miệng.
Bách Hiên mỉm cười nhìn cô, nói, “Em sẽ có, nói cho anh biết…. Em sẽ có!”
“Em……” Tử Thất Thất lặp lại, không ngừng kéo dài thanh âm, chậm chạp không nói ra chữ thứ hai.
Bách Hiên lẳng lặng chờ đợi, nụ cười dịu dàng trên mặt vẫn duy trì, giống như nụ cười kia chính là lòng tin của mình, nếu nụ cười mất, như vậy anh ngay cả một chút lòng tin cũng không có, vậy thì anh nhất định sẽ thất bại trong thống khổ không cách nào đứng lên, cho nên mau trả lời anh, mau trả lời anh.
Chỉ cần một chữ là tốt rồi!
Chỉ cần trong miệng cô nhẹ nhàng nói ra một chữ, chỉ một chữ…..
Cho dù là lừa gạt anh cũng tốt, nhanh một chút, nhanh một chút nói cho anh biết.
Nói…… Có!
“Em……” Tử Thất Thất lần thứ ba mở miệng, hai tay âm thầm nắm chặt, chính là muốn trả lời.
“Cậu ấy đương nhiên sẽ không!”
Đột nhiên một thanh âm xông vào, cắt đứt lời Tử Thất Thất.
CHƯƠNG 132: MỆNH LỆNH KHÔNG THỂ CỰ TUYỆT
Bách Hiên và Tử Thất Thất nghe được thanh âm đột nhiên truyền đến đều quay đầu, nhìn về phía Phương Lam mặc một thân áo ngủ màu hồng đang đi tới chỗ bọn họ.
“Tôi nói này Bách Hiên, mới sáng sớm, anh ở đây tà phong cái gì? Tôi đã nói rõ với anh rồi, bảo bối Thất Thất nhà tôi nhất định sẽ không cho anh, cho nên cho dù anh hỏi tới hỏi lui, tôi cũng nhất định dùng hai tay của tôi chia rẽ, hiểu chưa?” Phương Lam đi đến bên cạnh Tử Thất Thất, vươn hai tay, ngăn anh nắm hai tay Tử Thất Thất, oán giận nói, “Lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra, đừng đụng vào Thất Thất nhà tôi.”
Hai tay Bách Hiên rời khỏi tay cô.
Trái tim bối rối không thôi của Tử Thất Thất từ từ bình tĩnh lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô rất may mắn khi Phương Lam xuất hiện, cũng rất may mắn cô ấy ngắt lời cô sắp nói ra.
Mà trái tim Bách Hiên lại như chìm xuống đáy hồ, hai mắt lạnh như băng nhìn Phương Lam.
Cô ta là cố ý, cô ta là cố ý chọn đúng thời gian này tới phá đám anh, cô ta là cố ý không để cho Tử Thất Thất trả lời, hơn nữa còn cố ý nói ra lời như vậy, một lần lại một lần nhắc nhở anh…… Đừng si tâm vọng tưởng.
Người nữ nhân thần bí này, thoáng cái giúp anh, thoáng cái lại muốn chia rẽ bọn họ, cô ta hành động mâu thuẫn như vậy, làm cho anh hoàn toàn không biết cô ta rốt cuộc đang làm cái gì? Mục đích của cô ta, là cái gì?
“Thất Thất, bữa sáng đâu? Bữa sáng cậu làm chạy đâu rồi?” Phương Lam bỗng nhiên nghi hoặc hỏi.
Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, trái tim cũng đã yên tĩnh trở lại, vội vàng trả lời, “Bữa sáng còn trong bếp!”
“Vậy cậu còn không mau đi lấy, đói chết tớ, nhanh đi lấy đi!” Phương Lam cau mày oán trách.
“Được, tớ cũng nên đi!”
Tử Thất Thất vội vàng bắt lấy cơ hội Phương Lam tạo ra cho cô, vội vàng đứng lên, xoay người chạy vào phòng bếp.
Mà trong phòng khách, cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Phương Lam khoan thai ngồi ở trên ghế mà Tử Thất Thất vừa ngồi, hai mắt nhìn chằm chằm Bách Hiên đối diện, vẻ mặt giảo hoạt câu khởi nụ cười, nhẹ giọng nói, “Sáng hôm nay thế nào lại rảnh rỗi đại giá quang lâm nơi đây? Với lại còn hoàn toàn không có nói tôi một tiếng, chẳng lẽ….. Phụ thân đại nhân thân ái của anh đã đuổi hết mấy con tôm tép kia đi rồi?”
“Đúng vậy!” Bách Hiên nhẹ nhàng nói ra một chữ, trả lời đơn giản.
“Thì ra là thế, vậy…. Hai người có giao dịch gì?” Phương Lam bỗng nhiên hỏi.
“Giao dịch?” Bách Hiên nghi hoặc lặp lại.
“Không sai!” Phương Lam khẳng định.
“Làm sao cô biết chúng tôi có giao dịch?” Bách Hiên hỏi ngược lại.
“Ai…. Vấn đề rõ ràng như vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi giải thích cặn kẽ cho anh nghe sao? Đàn ông đầu cơ giống như cha anh, nếu không có chỗ tốt gì, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh? Cho nên căn bản là không cần đoán, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được hai người nhất định là có giao dịch, cho nên ông ta mới bỏ qua cho anh, anh nói….. Tôi nói đúng không?” Cô dương dương đắc ý, tựa như chuyện gì cũng thoát không khỏi hai mắt cô.
Bách Hiên nhìn cô, nghe cô nói, sau đó trả lời, “