Bất quá còn có một chuyện khác khiến cô để ý.
Đó chính là, tại sao cô lại ngồi ở trên máy bay tư nhân của Bách gia? Chuyện giữa Bách Vân Sơn và Bách Hiên đã giải quyết rồi sao?
Hai mắt cô chậm rãi chuyển dời đến cửa sổ bên cạnh, nhìn từng đám mây trắng bên ngoài, chân mày lại nhíu lại nặng trĩu.
…………………
Mười mấy giờ sau
Máy bay hạ xuống an toàn
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân bước xuống liền thấy Phương Lam đứng cách đó 20m, mỉm cười với bọn họ.
“Mẹ tiểu Lam!” Mặc Thiên Tân vui vẻ chạy tới phía cô.
Tử Thất Thất đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời rực rỡ ngàn năm kia.
Nha đầu đáng chết này, lần này tuyệt đối không thể bị cô ấy lừa, tốt hơn hết là thẩm vấn cô, vặn hỏi cô, khiến cô thành thực khai ra mọi chuyện, nhưng……
Phương Lam vẫn tiếp tục giữ khuôn mặt tươi cười của mình, sau đó khẽ mở hai cánh tay, nói với cô, “Thất Thất, hoan nghênh về nhà!”
Nhà?
Tử Thất Thất bỗng nhiên sửng sốt, nước mắt khó hiểu xuất hiện trong hốc mắt, trong nháy mắt….. Tất cả uất ức trong lòng đều tuôn ra, mà đồng thời, cô giống như là một đứa trẻ trải qua gió sương bên ngoài gặp được người mẹ dịu dàng của mình.
“Xú nha đầu, cậu quả nhiên là người phụ nữ xấu nhất trên thế giới!” Thanh âm cô nghẹn ngào, lớn tiếng mắng. Nói cái gì mà hoan nghênh về nhà, cô bây giờ còn có nhà sao?
Vậy mà chuyên chọn nơi yếu ớt nhất trong nội tâm cô công kích, thật rất xấu xa mà.
Mà Phương Lam vẫn tiếp tục mỉm cười với cô, lại khẽ giơ hai cánh tay mình lên, nói, “Được, được, được, tớ là người phụ nữ xấu nhất trên thế giới này, tớ là người phụ nữ xấu nhất toàn vũ trụ, như vậy cậu hài lòng chưa? Hiện tại có thể tới đây cho tới ôm yêu một cái không? Tay tớ nâng mãi cũng mệt chết đi được!”
“Đáng đời cậu, cậu cứ giơ như vậy cả đời đi!” Tử Thất Thất sải bước nhanh về phía cô, nhưng hai tay vẫn không có giơ lên.
“Thất Thất, cậu không nên nhỏ mọn như vậy nha, ôm một cái cũng sẽ không chết!” Phương Lam oán trách.
“Đúng vậy a đúng vậy a, mẹ, ôm một chút cũng không mất miếng thịt nào!” Mặc Thiên Tân ở bên ứng hòa.
“Mặc Thiên Tân, con là con trai ai đó? Cánh tay lúc nào đã chuyển sang bên ngoài rồi?” Tử Thất Thất tức giận.
“Ách……Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con không sai, nhưng mẹ tiểu Lam cũng là mẹ nuôi của con nha, ngoại trừ không có hai quá trình mang thai mười tháng và sinh con ra, mẹ nuôi và mẹ ruột thật ra không có gì khác nhau!”
“Nói rất hay!” Phương Lam bày tỏ tán đồng, vui vẻ nói, “Thật không hổ là con nuôi bảo bối của mẹ!”
Tử Thất Thất nhìn bộ dáng một xướng một họa của hai người, chỉ có thể im lặng thở dài.
“Tôi mặc kệ hai người!” Nói xong liền lập tức đi nhanh về phía trước, nhưng mới đi được hai bước, lại quay trở về, từ trong túi lấy ra một hộp quà có cột nơ con bướm nhỏ màu đỏ, vẻ mặt cáu kỉnh nhét vào trong tay Mặc Thiên Tân, nói, “Đây là Hổ Phách giúp mẹ mua, dù sao hiện tại cũng vô dụng rồi, cho con chơi đó!”
Nói xong, liền lập tức rời khỏi.
“Hả? Cho con chơi?” Mặc Thiên Tân vẻ mặt nghi hoặc, tò mò mở hộp quà ra, bên trong là một cái vòng tay vô cùng xinh đẹp.
“Wow….. Thật đẹp nha!” Cậu không khỏi cảm thán, lập tức lớn tiếng nói với bóng lưng Tử Thất Thất, “Cám ơn mẹ!”
“Cám ơn cái gì mà cám ơn!” Phương Lam bên cạnh liền đoạt lấy hộp quà, dương dương đắc ý nói, “Đây là lễ vật mẹ con mua cho mẹ!”
“Mới không phải, mẹ nói là đưa cho con chơi, trả lại cho con!” Mặc Thiên Tân lập tức vươn tay đoạt lấy.
Phương Lam rất nhanh tránh thoát khỏi cái tay nhỏ mập của cậu, chậc chậc nói, “Thứ này có thể đưa cho con chơi sao? Con là con gái sao? Đầu con thông minh như vậy, ngay cả điểm nhỏ này mà cũng không hiểu, chiêu này của mẹ con gọi là…… Cách sơn đả ngưu!”
“Nha….. Cách sơn đả ngưu hả!” Mặc Thiên Tân giả vờ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói tiếp, “Không nghĩ tới mẹ tiểu Lam thì ra là con bò a, thì ra là thế….. Sưu cát, sưu cát (tiếng Nhật)!”
CHƯƠNG 126: TỬ THẤT THẤT, EM THUỘC VỀ ANH…
Vừa nghe thấy những lời này của Mặc Thiên Tân, Phương Lam lập tức tàn nhẫn vỗ một cái sau ót của cậu, nói, “Tiểu tử thối, con mới là bò đó!”
Mặc Thiên Tân đau cau chặt chân mày, oán giận nói, “Rõ ràng chính mẹ tự nói mình!”
“Mẹ nói là cách sơn đả ngưu!”
“Không phải vẫn là bò sao!”
“Tiểu tử thối, con……”
“Mẹ, cứu mạng a, giết người rồi……”
Lời Phương Lam nói còn chưa hết, Mặc Thiên Tân liền lập tức la to chạy về phía Tử Thất Thất.
“Tiểu tử thối, ai muốn giết con, mẹ chỉ mới gõ một cái vào ót con!”
“Mẹ, mẹ nghe thấy chứ, mẹ nuôi thừa nhận đánh con rồi!”
“Tiểu tử thối, con lại dám hãm hại mẹ, xem mẹ giáo huấn con thế nào!”
“Mẹ, mẹ xem, mẹ nuôi lại tới đánh con rồi, oa….. Mẹ cứu mạng, oa….. Mẹ cứu con….”
Tử Thất Thất nghe hai người bọn họ cãi nhau, nhưng lại vây quanh cô chơi trò lão ưng bắt gà con, cô tức giậm căm phẫn nhíu mày, hai chân bỗng nhiên dừng lại!
“Hai người các ngươi đủ rồi, đừng có náo loạn nữa, đêm nay đừng mong có cơm ăn!”
Nháy mắt, hai người lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, cùng nhau cúi đầu thật sâu, sau đó cùng nhau nói:
“Xin lỗi, chúng con sai rồi, xin lão phật gia tha thứ!”
“Xin lỗi, chúng tớ sai rồi, xin lão phật gia tha thứ!”
Tử Thất Thất toát mồ hôi! (︶︿︶|||)~
Chiêu số có thể trị bọn họ cũng chỉ có ăn cơm, nguyên nhân rất rõ ràng, chính là hai người bọn họ rất thông minh, nhưng không có một người nào có thể đi vào phòng bếp, chỉ biết ăn chứ không biết làm.
“Ai…..” Cô thở dài thật sâu, nhưng tâm tình ngay lúc này lại vô cùng vui vẻ thoải mái.
“Được rồi, đều bình thân đi, theo ai gia hộ giá hồi cung……” Cô phi thường phối hợp đè nén yết hầu, giả giọng nói.
“Vâng, lão phật gia!”
“Vâng, lão phật gia!”
Hai người trăm miệng một lời, phân biệt đứng ở hai bên cô, dìu lấy tay cô.
Hết thảy phiền não tựa như tan thành mây khói, nghi vấn gì, tò mò cái gì, kế hoạch gì, suy đoán gì, âm mưu gì…. Tựa hồ cũng không quan trọng, mà quan trọng nhất là….. Ba người họ hiện tại rất vui vẻ.
Quả nhiên…..
Trở về rất đúng ư?
※※※
Một ngày sau
Luân Đôn nước Anh
Trong phòng khách sạn
Kim Hâm, Hổ Phách, và Trân Châu, ba người cùng đứng