“Không được!” Mặc Thâm Dạ đột nhiên cự tuyệt.
“Tại sao?” Cô hỏi.
“Bởi vì kịch hay còn chưa có chính thức bắt đầu !” Mặc Thâm Dạ gương mặt giảo hoạt.
Kịch hay?
“Anh đang nói cái gì?” Cô không hiểu.
Mặc Thâm Dạ nắm lấy eo cô, khẽ dùng lực, làm cho thân thể của cô dán lên thân thể của mình, sau đó từ từ cúi đầu, thân mật đến gần bên tai của cô, cố ý làm ra động tác mập mờ, vừa liếc trộm người kia, vừa nhỏ giọng nói, “Có muốn đánh cược với tôi không?”
“Đánh cược?” Tử Thất Thất không hiểu, “Đánh cược cái gì?” Cô hỏi.
“Đánh cược Mặc Tử Hàn là lựa chọn cô hay Thủy Miểu!” Anh ở bên tai cô nói nhỏ.
Thủy Miểu?
Thủy tiểu thư?
Anh ta đang nói tới người phụ nữ ngồi cạnh Mặc Tử Hàn sao?
“Tôi không đồng ý, tôi không muốn đánh cuộc với anh!” Cô đột nhiên trả lời.
“Tại sao? Chẳng lẽ cô không muốn biết trong lòng Mặc Tử Hàn cô quan trọng hay Thủy Miểu quan trọng hơn sao?”
Tử Thất Thất chau mày.
Bộ dáng khẩn trương của Mặc Tử Hàn kia, không phải là đáp án tốt nhất sao? Hôm nay anh ta lại còn ăn mặc tỉ mỉ như vậy cùng với những lời anh ta nói với cô hôm qua, không phải đều chứng minh cô trong lòng của anh ta thua xa người phụ nữ kia sao . . . . . Nói ‘ không trở về ’, không phải là đã lựa chọn rồi sao?
Cho nên có cần thiết đánh cuộc nữa không. . . . . .
“Cho bản thân mình một chút lòng tin, cô tuyệt đối sẽ không bại bởi cô ấy!” Mặc Thâm Dạ đột nhiên nói, giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô lúc này.
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh ta, nhìn gương mặt tự tin của anh ta.
Cô sẽ không thua cô ấy?
Có thật không?
“Đến đây đi, chúng ta đánh cược một keo đi, tôi cá là nó nhất định sẽ lựa chọn cô!” Mặc Thâm Dạ hào hứng bừng bừng nói.
Tử Thất Thất nghe được anh ta nói , đột nhiên buồn bực.
Anh ta đánh cược Mặc Tử Hàn sẽ chọn cô? Không phải là muốn cô cược mình không bằng Thủy Miểu sao? Hoang đường ——
“Tôi không đánh cược!” Cô cố chấp lại một lần nữa cự tuyệt, mà trong đó có một nửa nguyên nhân là bởi vì tức giận.
“Thật không đánh cược? Chẳng lẽ cô không muốn biết nó cuối cùng sẽ chọn người nào sao? Hơn nữa cô nhìn ánh mắt nó bây giờ, chăm chú nhìn chằm chằm cô, tràn đầy tức giận cùng ghen tỵ, có lẽ. . . . . . Nó sẽ chọn cô a!” Mặc Thâm Dạ bắt đầu hấp dẫn cô.
Hai mắt Tử Thất Thất không tự chủ liếc Mặc Tử Hàn, ánh mắt của anh ta xác thực là đang tức giận, nhưng còn ghen tỵ. . . . . . Anh có sao? Cô không nhìn ra, không thấy rõ. . . . . .
“Thử một chút nha, chính là vui đùa một chút mà thôi, hơn nữa đánh cuộc này chỉ có trời mới biết cô biết tôi biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết, có gì phải sợ? Chẳng lẽ cô sợ biết kết quả sẽ thương tâm muốn chết? Sẽ khóc lóc nức nở? Như vậy. . . . . . Tôi hỏi cô. . . . . . cô thích nó sao? cô thương nó sao?” Mặc Thâm Dạ đánh chiến thuật tâm lý.
Thích?
Yêu?
Tử Thất Thất đột nhiên hốt hoảng nói, “Tôi không có!”
Không thích sao?
Mặc Thâm Dạ nhìn cô, rất rõ ràng cô chính là đang nói dối.
“Du sao cô cũng không thích nó, lại càng không thương nó, cho nên coi như cô biết nó lựa chọn Thủy miểu, vậy cũng không sao cả , nhiều lắm là chính là thua trận đánh cược này mà thôi, còn nếu như. . . . . . cô đang nói láo? Hay là. . . . . . cô không dám cùng tôi đánh cược? Cô sợ thua?” Anh khéo léo khích tướng, để cho cô không thể lui được nữa.
Chân mày Tử Thất Thất nhíu lại, bắt đầu do dự, mà lúc này điệu nhảy thứ ba bắt đầu trình diễn, tiết tấu trong nháy mắt thay đổi mãnh liệt. . . . . .
Tử Thất Thất mới vừa dừng chân lại muốn đi ra khỏi sàn nhảy, nhưng tay của Mặc Thâm Dạ lại đột nhiên ôm chặt hông của cô, anh tuấn cười nói, “Như thế nào? Có muốn hay không cùng tôi đánh cược? Nếu như mà tôi thắng, cô có thể có được lòng của Mặc Tử Hàn, nếu như mà tôi thua, như vậy. . . . . . tôi nguyện vì cô nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, muôn lần chết không chối từ, chỉ cần một câu nói của cô, tôi sẽ làm heo làm chó làm trâu làm ngựa, coi như là cô muốn tôi lập tức đem cô cùng con trai bỏ trốn, tôi cũng vậy sẽ lập thực hiện.”
Nghe được anh ta nói , Tử Thất Thất không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng không khỏi nghi ngờ.
Tại sao anh ta muốn làm loại chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt đẹp này? Anh ta là đang giúp cô sao? Hay là anh ta có mưu đồ khác? Mục đích của anh ta rốt cuộc là cái gì? Tại sao một lần lại một lần làm loại này chuyện kỳ quái?
“Còn phải suy tính sao?” Mặc Thâm Dạ có chút nóng nảy, thúc giục mà nói, “Như vậy cô không phải có lợi thế sao chuyện tốt như vậy không thể có lần thứ hai!” Anh cố làm ra vẻ huyền bí nói, tiếp tục dụ hoặc cô.
Tử Thất Thất cau mày nghĩ ngợi, rơi vào trầm tư.
“Nếu như. . . . . .” Cô thử dò xét tính mở miệng, nói, “Tôi đáp ứng lời anh, anh muốn đánh cuộc thế nào?”
“Rất đơn giản!” Mặc Thâm Dạ quỷ dị nói xong, đột nhiên tiến lên một bước, thân thể càng thêm đến gần cô, sau đó khẽ cúi đầu, chóp mũi hơi đụng vào.
Tử Thất Thất khiếp sợ sửng sốt.
Mặc Thâm Dạ mỉm cười, nói, “Nếu lúc tôi hôn cô mà nó tới ngăn cản vậy là nó chọn cô còn nếu không ngăn cả. . . . . Nó lựa chọn là Thủy Miểu.”
“Cái gì?” Tử Thất Thất kinh ngạc.
Cô giật mình hé miệng, vừa muốn cự tuyệt, nhưng vào thời điểm này âm nhạc đột nhiên kết thúc, giống như là Mặc Thâm Dạ đã nắm chắc tiết tấu, hai tay của anh đưa đến sau đầu cô, đem mặt nạ bươm buớm mở ra.
Trong nháy mắt, tất cả đàn ông cũng trừng lớn hai mắt của mình, chờ đợi nhìn thấy khuôn mặt của Tử Thất Thất.
Mặc Thâm Dạ cố ý đem động tác thả chậm, từ từ nhấc mặt nạ ra, chỉ nghe người chung quanh cũng hít vào thở ra một hơi, khi khuôn mặt Tử Thất Thất hiện ra trước mặt bọn họ thì tất cả mọi người khiếp sợ trợn mắt há mồm. . . . . . Đây đúng là một tuyệt sắc giai nhân, khuôn mặt cô trắng nõn, trang điểm rất nhẹ nhàng, vẻ xinh đẹp làm say mê lòng người.
Quả nhiên đúng như lời Mặc Thâm Dạ nói, trong nháy mắt, cô liền giết chết toàn bộ con mắt đang nhòm ngó mình.
“Công chúa của tôi. . . . . .” Mặc Thâm Dạ đột nhiên thâm tình mở miệng, âm thanh vang lên trong đại sảnh yên tĩnh, rõ ràng làm cho ai cũng nghe thấy.
Tử Thất Thất đột nhiên cả kinh, chân phải không tự chủ lui về phía sau, lùi bước muốn chạy trốn.
Mặc Thâm Dạ đã nhận ra động tác của cô, vội vàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của