Cây thuốc phiện thiên đường - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Cây thuốc phiện thiên đường (xem 2697)

Cây thuốc phiện thiên đường

a tôi, nhẹ nhàng mà ôn nhu, đưa môi đến đầu nụ hoa run rẩy, mút vào.


Cảm giác khó chịu tê dại lan tỏa tán loạn trong cơ thể, hô hấp của tôi bắt đầu không bình thường, thân mình tựa như bay trong gió thu. Hai tay theo bản năng đặt trên ngực hắn.


“Tịch Ngôn.” Nghiêm Diệu ở bên tai tôi nỉ non. Một chút hôn xuống dưới, lại thay đổi thành âm thanh kích tình. Hắn động tác có chút vụng về. Thân mình đè nặng lên tôi, không ngừng nhúc nhích, gian nan tìm tư thế thích hợp. Môi hắn dần dần đi xuống phía dưới, tôi cắn chặt răng, bàn tay dùng sức rất nhanh, mới vừa rồi giảm bớt một chút kích thích, lúc này lại tiếp tục công kích tôi, làm cho tôi cứng ngắc trở nên nhu hòa, ý thức chậm rãi mơ hồ…..


“Nghiêm… Diệu!” Tôi có thể nghe được âm thanh chính mình kêu lên, cúi đầu khóc nức nở. Cũng là giọng nói khàn khàn xa lạ, mang theo một chút cầu xin ái muội.


Trước mắt tất cả bắt đầu lắc lư, liền ngay cả mặt hắn cũng không thật như vậy, mênh mông sương mù, ngẫu nhiên nghe bên tai có tiếng thở dốc, hạ xuống lỗ tai tôi. Tê dại….


Tôi giống như nằm trong giấc mộng dài, trong mộng sương khói lượn lờ, một thân ảnh quen thuộc lướt qua, tôi muốn nhìn rõ ràng, lại càng không thể nhìn rõ ràng, cho đến khi tôi tuyệt vọng ngồi khóc dưới đất, bỗng nhiên hình ảnh ấy lại đến. Thân ảnh kia cũng ở trong màn sương trắng dần dần hiện ra.


Càng ngày càng gần, rốt cục nhìn thấy lại là cặp mắt đen như mực, trong đó còn tràn đầy ôn nhu.


Kia là nụ cười quen thuộc, giống như ánh mặt trời hướng đến tôi, ấm áp.


Hắn vươn tay về phía tôi, một đôi bàn tay dày liền mở ra trước mắt.


Tôi vui sướng nâng tay, muốn bắt lấy, nhưng trong nháy mắt, bóng người kia liền bay đi, cơ hồ ngay lúc đầu ngón tay tôi chạm đến hắn, hắn lại lập tức biến mất!


Tôi ý định đuổi theo, lại như thế nào cũng không dùng sức được, tôi không thể đứng dậy, vì thế tôi liều mạng duỗi tay ra, muốn chạm đến hắn, liều mạng duỗi cánh tay ra, liều mạng……..


Tôi cảm nhận được một trận đau đớn bén nhọn, bàn tay lúc nào nắm lại rất nhanh. Tôi thậm chí cảm giác được bàn tay mình bắt lấy nắm chặt quá mức mà sinh ra đau đớn. Một lực đạo trầm trọng giống như muốn đem tôi xé rách. Lạp xả. Làm cho tôi không có khả năng trốn thoát.


Tôi đau quá nức nở một tiếng, Nghiêm Diệu giúp tôi đỡ đầu vai lên, nhẹ nhàng di động thân thể chính mình, một bên nhìn tôi thở dốc “Tịch ngôn…. Nhìn anh…” Tôi lờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy đôi con ngươi nóng bỏng, bên trong là gợn sóng hoang toàn xa lạ. Cuồng loạn đầy trời làm như muốn đem tôi khảm tiến.


Chúng tôi kề sát nhau, nhấp nháy thân mình, ở trong chiếc gương cạnh giường, chiếu ra một hình ảnh uể oải. Bên trong, cô gái mềm mại nằm dưới thân chàng trai, trên mặt là xa lạ ửng hồng, thân mình bị va chạm, một chút dưới đầu giường, tôi nghe được chính mình cúi đầu nức nở, trừ bỏ sự đau đớn, trong thân thể lại dâng lên một loại cảm giác không biết gọi tên, làm cho tôi không kìm lòng được muốn vươn tay ra bắt lấy thứ gì đó, hai chân lại từ sau bị nâng lên, phía dưới kịch liệt va chạm, tư thế này thật giống như trực tiếp bị đánh vào nôi tạng, bên trong tai nóng bỏng, trong bóng đêm, tôi chỉ nghe được âm thanh chính mình thở dốc, một tiếng lại một tiếng, chậm rãi mà bén nhọn, chói tai. Cuồng loạn cung với hỗn độn tiếng khóc………


Cuối cùng, cảm giác bắt đầu nổ vang, kêu gào mong được phóng thích, tôi nghe được Nghiêm Diệu ở bên tai tôi nói “Thực xin lỗi. Lộ Tịch Ngôn!”


Thực xin lỗi. Thực xin lỗi.


Vì cái gì tôi không thể dậy được?


Nghiêm Diệu rời khỏi người tôi, hô hấp trở lại bình thường, hằn dời thân mình, nhìn tôi, trong mắt tràn đầy nhu hòa thỏa mãn, nửa ngày đem tôi nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, tôi không nói gì dựa vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại. Mệt mỏi quá. Có lẽ là thật sự quá mệt mỏi.


Trong bóng đêm, chỉ có âm thanh hô hấp xen lẫn nhau, trùng điệp đến cùng nhau, không phân rõ là hơi thở của ai. Nghiêm Diệu tay vẫn không buông tôi ra, không biết qua bao lâu, tiếng hít thở phía sau tôi dần dần trở nên cân xứng, tôi hít một hơi, giật giật khuỷu tay có chút bủn rủn, nhẹ nhàng mà tách khỏi cánh tay Nghiêm Diệu đang đặt trên người tôi.


Tôi đứng lên, một traanh đau đớn dâng lên làm tôi nhíu nhanh mày, giữa hai chân như đã không còn cảm giác. Đi vào phòng tắm, tôi đóng cửa lại, nặng nề dưah vào cánh cửa. Nhắm mắt lại. Điều chỉnh hô hấp một chút. Lần lượt……


Cuối cùng, tôi theo không kịp tiết tấu hô hấp của chính mình, chậm rãi dựa vào cánh cửa trượt xuống, lạnh lẽo thẩm hàn thấm vào da thịt.


Tôi cuôn mình đứng dậy. Ôm chặt cánh tay, gục đầu vào giữa hai chân……..


Nhanh như vậy, vì cái gì vẫn cảm thấy lạnh lẽo?


Nếu nói, tôi từng hoài nghi tình yêu của Nghiêm Diệu dành cho tôi, hiện tại, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, trên gương mặt bình thản kia, đối với tôi chính là thích, đối với tôi chính là không muốn rời xa.


Tôi nghĩ, cho dù Nghiêm Diệu không có cùng tôi phát sinh quan hệ như vậy, chỉ riêng việc hắn nguyện ý cho tôi thấy anh trai hắn thì chuyện này đã bắt đầu thay đổi, tôi chỉ biết hắn đã muốn tiếp nhận tôi.


Tiếp nhận tôi tiến vào cuộc sống của hắn.


Tiến vào thế giới của hắn.


Hắn có thể cùng tôi nói một ít chuyện trước đây. Thì ra, nhà hắn không phải sinh ra đã giàu có, lúc hắn còn rất nhỏ tuổi, cha hắn bởi vì thuốc phiện mà chết, mẹ hắn nhẫn tâm để lại hắn và anh trai không lớn hơn hắn là bao để đi theo người khác, anh em họ nương tựa lẫn nhau mà sống. Đến tân lúc đó, tôi mới có thể hiểu được, tình cảm Nghiêm Diệu đối với anh trai hắn là vừa kính sợ vừa mang theo chút ỷ lại.


Hắn còn nói, hắn từ nhỏ cùng anh trai rất thân mật, hắn thích đi theo Nghiêm Dịch, như là cái đuôi của anh trai hắn. Cho đến khi….


Hắn dừng lại, không có nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn tôi có chút lóe sáng, chăm chú nhìn tôi thật lâu, cuối cung chính là không nói gì ôm lấy tôi “Tịch Ngôn… Tịch Ngôn…!”


Không biết vì cái gì, lúc hắn gọi tên tôi như vậy, tôi lại cảm giác được âm thanh của hắn có chút xa lạ, có chút hư ảo. Chính là, lực đạo hắn ôm tôi cứ không ngừng tăng thêm.


Tôi định hỏi hắn, nhưng như thế nào cũng không thể mở miệng được.


Nhớ tới đêm đó. Hắn nói “Thực xin lỗi!”


Nghiêm Diệu, anh là đang tự mình giải thích với em sao?


Trừ lần đó ra, tính tình Nghiêm Diệu cũng thay đổi chút ít, lúc ở bên ngoài, hắn sẽ vô cùng thân thiết lôi kéo tay tôi, theo ý kiến của tôi, sủng ái tôi. Cho dù lúc tôi cố tình gây sự, hắn cũng không có diễn lại cảnh cũ như lúc trước, bởi vì hắn đã học được một loại phương thức trừng phạt tôi.


Nghiêm Diệu rất thích ôm tôi, giống như tôi là một món đồ chơi của hắn. Mặc kệ là trong lúc hoan ái, hay khi bình thường, hắn đều thích gắt gao ôm tôi. Dùng hai tay đem tôi gắt gao ôm vào tròn lòng. giống như tôi sẽ nhất thời rời đi.


Mọi người đều nói, Nghiêm Diệu đã cải biến theo tôi rất nhiều.


Tuy rằng đại bộ phận thời gian chúng tôi như trước ở hai thế giới, nhưng là hắn cũng sẽ ngẫu nhiên giúp tô

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cô gái ấy là vợ của Tổng giám đốc tôi!

Dịu Dàng Im Lặng

Năm Ấy Được Gặp Anh

Bạn Trai Tôi Là Gangster-boss Đại Nhân

Có bạn trai đại gia nên tự hào khoe khắp FB, 1 hôm cô bạn gửi cho bức ảnh bạn trai đang giao gà, cô gái đã làm một chuyện gây sốc