Một ngày trôi qua thật nhanh, Thanh Linh buồn bã nhìn những giờ phút cuối cùng ở bên Nhật Nam trôi qua trong lặng lẽ.
Siết bàn tay cậu thật chặt, nó thật sự không muốn buông tay….
– Em mau vào nhà đi!- Nhật Nam nhìn nó mỉm cười.
Thanh Linh vẫn im lặng, nó nhìn vào bàn tay đang run run nắm chặt lấy tay cậu của mình… Những tiếng sóng gào thét trong lòng nó…
Nó ước nó có thể nói….
Anh có biết rằng ngay khi anh buông tay….
Ngay khi anh bước đi…
Bọn mình sẽ không còn cơ hội nào nữa….
Biết trước như vậy… mà em vẫn để anh đi…..
Tách!
Giọt nước mắt long lanh tựa như một hạt mưa, ấm ấm nơi mu bàn tay…
Nhật Nam nhìn vào đôi mắt long lanh vì nước mắt của Thanh Linh, kéo nó vào lòng mình, cậu ôm lấy nó thật chặt…thật chặt…
– Đừng lo lắng Thanh Linh…. Anh sẽ về sớm thôi mà!
Thanh Linh nắm chặt lấy áo cậu, tay nó run run, tiếng khóc như vỡ òa trong lồng ngực bé nhỏ của nó.
Nhật Nam không biết rằng nó đang muốn rời xa cậu mãi mãi, cậu chỉ nghĩ nó đã biết cậu sắp đi với Bảo Ngọc. Thì thầm vào tai nó, cậu thở dài:
– Anh chỉ đưa Ngọc sang đó khám bệnh thôi… 1, 2 tuần nữa anh sẽ về… Đừng khóc! Em đừng khóc!
Tiếng khóc nấc của nó làm cậu đau lòng.
– Em không tin anh à?
Thanh Linh khẽ lắc đầu, nó đã bình tĩnh hơn dù nước mắt cứ không ngừng rơi xuống
– Em tin anh….
– Vậy thì hãy ngoan đợi anh về… đừng khóc…
– Bao giờ anh đi?
– Sáng mai…
Nắm lấy vai nó , Nhật Nam nhìn vào mắt nó, cậu mỉm cười chắc chắn:
– Anh hứa anh sẽ về mà…
Thanh Linh đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng kìm giữ lòng mình, nó nở một nụ cười gượng gạo:
– Ừm….
– Anh yêu em…
Một nụ hôn bất ngờ làm tim nó như muốn ngừng đập.
Tất cả những gì nó đang muốn kìm giữ vỡ òa ra như một quả bóng đã căng quá cỡ…
Nước mắt lại rơi….
Đưa tay lên ôm cậu thật chặt…
Em muốn một nụ hôn mãnh liệt nhất, nồng cháy nhất!
Để khi xa anh dù ở phương trời nào em cũng sẽ không quên anh!
Nhật Nam gần như đứng lặng, cảm xúc ở đôi môi vẫn chưa thể cho cậu trở về bình thường….
– Em yêu anh….
Thanh Linh khẽ nói, nó mỉm cười thật tươi, nhìn cậu lần cuối, nó vội vã chạy thật nhanh vào nhà….
Nhật Nam ngỡ ngàng nhìn theo cái bóng bé nhỏ của Thanh Linh khuất sau cánh cửa, đưa tay lên môi, cậu
mỉm cười hạnh phúc…
Đằng sau cánh cửa….
Một đôi chân khuỵu xuống….
Tiếng khóc như ai oán, nức nở….
Nó phải cắn chặt vào tay mình để giữ đôi chân không vùng lên và giữ cậu lại….
Tiếng xe xa dần… xa dần….
Vĩnh biệt anh!!!!!!
Tay nó bật máu, để lại một vết sẹo mãi mãi…..
Tiếng chuông cửa
– Thanh Linh….- mẹ nó ngước lên nhìn nó
– Vâng…- nó khẽ đáp rồi đứng dậy
Đặt tay lên nắm đấm cửa, tay nó run run. Nó biết người nó sẽ phải nhìn thấy là ai. Ba của Nhật Nam.
– Chào con!- ông nở một nụ cười hiền từ
Nó biết nó không thể trách ai, cũng không thể trách ông được, đây chính là lựa chọn của nó.
– Mời ba vào nhà…- nó cười vô hồn
Trở lại cái đêm ở nhà Nhật Nam….
– Hãy giúp cháu rời khỏi đây…- nó nói trong khi đôi mắt đã ngân ngấn nước
Ông Trung nhìn Thanh Linh, đôi mắt ông dường như cũng chứa một nỗi buồn mênh mang. Ông có cảm tình với cô bé có gương mặt xanh xao trước mặt mình- một gương mặt buồn nhưng vẫn chứa những ý chí sắt đá có thể chống chọi được với mọi bão tố. Cô bé trưởng thành và hiểu chuyện hơn ông đã nghĩ. Điều ông sắp làm có lẽ sẽ là một tội lỗi….
– Bác sẽ làm tất cả để giúp cháu…
– Nhà cháu sẽ chuyển đi, bản thân cháu muốn đi du học…. bác có thể giúp cháu làm một số thủ tục chuyển trường được không?
– Không có vấn đề gì… cháu muốn đi đâu? Bác sẽ chu cấp cho cháu mọi kinh phí cần thiết…
– Cảm ơn bác…nhưng cháu muốn đi bằng chính sức mình… cháu không muốn nếu một ngày cháu và Nhật Nam gặp lại nhau, sẽ có một rào cản nào đó ngăn cản cháu và anh ấy…
Lời nói của Thanh Linh đánh mạnh vào trái tim ông Trung, lòng tự tôn của ông cũng đang bị cô bé làm cho chao đảo. Lý trí ông mách bảo cô bé ấy nói đúng, điều ông đang làm không công bằng với cô bé một chút nào, dù ông có mang cả gia tài của ông đặt dưới chân cô bé cũng không thể làm lành được vết thương mà ông đang gây ra.
– Lần này cháu sẽ đi… sẽ nhường cho Bảo Ngọc, trả Nhật Nam về cho bác… nhưng nếu thật sự trái đất này tròn, nếu thực sự….- đôi mắt Thanh Linh đẫm lệ, giọng nói của nó bị nước mắt làm cho nghẹn đi-…có một ngày nào đó, cháu gặp lại anh ấy… cháu sẽ không bao giờ bỏ chạy một lần nữa…
Thanh Linh cúi mặt xuống, lồng ngực nó như bị ai đó cắn xé và toàn thân nó run rẩy.
– Vì vậy…. cháu sẽ không nhận bất cứ thứ gì của bác… chỉ cần bác giúp cháu chạy trốn khỏi đây…. Như vậy là đủ rồi…
Ông Trung không thể kiềm giữ được nỗi cảm thán trong lòng, ông muốn ngàn vạn lần xin lỗi Thanh Linh, ông bước đến và nắm chặt lấy bàn tay nó và khẽ ôm nó vào tay mình.
– Bác xin lỗi….
Thanh Linh cắn chặt môi, nó cố gắng giữ chặt nước mắt trong lòng, dù sao trái tim nó cũng đã tan nát đủ rồi.
– Nhờ bác…. Đến thuyết phục mẹ cháu…
– Được… bác sẽ làm tất cả những gì có thể….
*****************
– Xin chào bà!- ông Trung từ tốn
Mẹ nó nhìn người đàn ông sang trọng trong ngôi nhà rách nát của mình thì không khỏi ngỡ ngàng, nhìn nó rồi nhìn sang ôn Trung. Phải một hồi lâu, mẹ nó mới định thần lại và mời ông Trung vào phòng khách.
Sauk hi ngồi xuống, ông Trung cầm cốc trà trên tay, ông không vội nói ngay .
– Xin lỗi… ông đây là….
Ông Trung mỉm cười.
– Tôi tên là Trung, tôi là một người kinh doanh… Hôm nay tôi đến đây để xin được nói chuyện với bà về Thanh Linh.
– Thanh Linh ?- mẹ nó ngạc nhiên- con gái tôi ?
– Vâng thưa bà… Tôi muốn được nhận cháu làm con nuôi…
– Con nuôi ?- mắt mẹ nó mở to nhìn vào nó nhưng Thanh Linh không nói gì, cũng không muốn ngẩng mặt lên, nó chỉ nhìn vào cốc nước của mình, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình trong đó.
– Vâng… Tôi cũng đã hỏi và cháu đã đồng ý… Hôm nay tôi chỉ muốn được thăm gia đình và mong bà sẽ đồng ý !
Mẹ nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà cứ tròn mắt nhìn ông Trung mỉm cười.
– Thanh Linh là một cô bé thông minh, tôi rất yêu quý cháu… Mong muốn cháu có được một môi trường tốt phát huy tài năng của mình ! Tôi muốn đưa cháu sang Mỹ du học ! Còn về gia đình, tôi cũng đã chuẩn bị một căn nhà tốt ở khu đô thị mới, mong bà sẽ không từ chối tấm thịnh tình của tôi….
– Ông…. Tại sao ông lại muốn nhận Thanh Linh làm con nuôi lại còn tự nguyện làm nhiều việc cho gia đình chúng tôi như vậy ?
Ông Trung thở dài, khuôn mặt ông buồn buồn :
– Tôi nợ con gái bà… cái mạng của tôi… Hơn ai hết, con bé là người hiểu rõ… tôi không tiện nói với bà… nhưng tất cả những gì tôi có thể làm cũng không thể trả hết cái ơn của con bé…. Mong bà hãy hiểu và chấp nhận cho đề nghị của tôi…
Đôi mắt ông Trung khẩn thiết và chân thành nhìn bà làm bà không khỏi cảm động. Nhìn sang Thanh Linh, gương mặt nó chẳng có chút biểu cảm gì hết, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn đáy cốc, đôi tay run run như cố giữ một điều gì đó quá lớn với đôi vai gày của nó. Bà không phải là một người mẹ ham tiền của hay ân huệ của người ta, đối với bà